Vì vậy hoàn toàn có thể đoán được, An Đồng rất được chào đón, dù cho hắn có xuất hiện với chiếc xe lăn.
Phong Quang liếc nhìn An Đồng bị bao vây, mặt lạnh lùng đi lên xe bus của trường. Cô ngồi hàng cuối ngay cửa sổ, rồi mở điện thoại cắm tai nghe nghe nhạc.
An Đồng bị bọn con gái vây lấy, cô không thèm ghen đâu!
Thôi rồi, dù cho cô đã chỉnh âm thanh to nhất, cũng không cản được giọng nói êm ái của hắn đập vào tai.
"Anh có thể ngồi cạnh em được không?" An Đồng được Mục Thiên Trạch dìu, biểu cảm của hắn nhìn rất cực nhọc, trên trán chảy mồ hôi.
"Anh..."
Cô vừa mở miệng, mọi ánh nhìn đều hướng về phía cô, giống như chỉ cần cô từ chối thì sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Phong Quang tựa vào cửa sổ, yếu ớt gật đầu: "Tùy anh."
"Cám ơn"
Môi An Đồng hé mở, chỉ một nụ cười nhẹ cũng đủ khiến người ta đỏ mặt , tim đập chân run. Phong Quang nghe tiếng hô bất ngờ của mọi người xung quanh, trong lòng thấy buồn cười. Mục Thiên Trạch không khách sáo nói:
"Này, Hạ Phong Quang, chăm sóc anh họ tôi cho tốt đấy."
"Biết rồi." Cô trả lời qua loa.
"Thiên Trạch yên tâm, Phong Quang sẽ bảo vệ anh tốt mà."
Phong Quang nhìn An Đồng, hắn cũng đang nhìn cô, đôi mắt biết cười ấy như hồ sâu phẳng lặng hút cô vào trong. Cô chỉ liếc nhìn hắn rồi nhanh chóng nghiêng đầu đi. Mục Thiên Trạch đi rồi, đương nhiên cậu ta đi tìm Phương Nhã Nhã. Xe khởi động, tiếng nói chuyện vui vẻ của mọi người dần dần vang lên trong xe. Phong Quang nhìn ngoài cửa, lấy khăn lau từ trong túi ra đưa cho hắn, cô không quay đầu, cũng không nói chuyện.
Cô vẫn còn đang giận dỗi. An Đồng hỏi bằng giọng yếu ớt: "Phong Quang, không thể giúp anh sao?"
"Anht"
Cuối cùng cô không cần giả vờ xem phong cảnh nữa, quay đầu lại, aưØng mắt vến có chút aiân. lai thấv đáng vẻ hắn đang chăm chú nhìn câ đúng là muốn giận cũng không nổi: "Anh đừng có mà được voi đòi tiên."
Lau mặt thôi cần bao nhiêu sức lực chứ? Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng cô vẫn nhẹ nhàng, cẩn thận lau mồ hôi trên trán giúp hắn. An Đồng nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô gọn trong lòng bàn tay mình: "Em đừng giận nữa, được không?"
Không biết sao, chỉ câu nói này của hắn cũng khiến bao nhiêu dỗi hờn tan biến hết chỉ còn lại sự xúc động muốn ôm lấy hắn, cô bỗng nghĩ đến rất nhiều việc, thân thể của hắn, mẹ hắn, mọi bất hạnh hắn gặp phải...
"Đừng khóc."
Đầu ngón tay An Đồng chạm lên khóe mắt cô, sự va chạm dịu dàng này khiến hắn cảm thấy lưu luyến và vô cùng mãn nguyện.
Hắn biết, cô đang khóc vì hắn. Trên đời này, có thể có một người khóc vì mình, đó là chuyện rất hạnh phúc. Phong Quang sờ mặt mình, mới phát hiện mình khóc từ lúc nào. Cô sợ người khác nhìn thấy sẽ mất mặt liền hít hít mũi, nói nhỏ: "Em có khóc cũng do anh hại cả."
"Đúng đúng đúng, là anh sai."
An Đồng thuận theo cô. Cô khiếu nại tiếp, mặc kệ hắn có sai hay không:
"Nếu không phải tại anh nói những câu đó làm em giận, em cũng không ép mình không nói chuyện với anh, mặc kệ anh, thì giờ em cũng sẽ không khóc vì tủi thân. Anh thì tốt rồi, được xem như nam thần, sung sướng biết bao."
An Đồng cười nói: "Anh cũng cảm thấy rất khó chịu."
"Em không tin, không có em làm phiền anh, nhất định anh sẽ vui thẩm."
"Chưa bao giờ anh cảm thấy em làm phiền anh."
"Anh đừng tưởng em nhìn không ra, lúc trước tuy anh cười với em, nhưng anh cũng cười với người khác như vậy, cảm giác này cứ giống như... giống như em và bọn chó mèo chẳng khác gì nhau."
Hắn chọc ghẹo: "Cho nên hôm nay là đại hội tố cáo anh đúng không?"
"Anh nghiêm túc cho em."
Phong Quang bất mãn nhéo eo hắn, rồi tay lại để trên eo hắn không nỡ rút về:
"Anh nói xem em nói có đúng không? Trực giác của em lúc nào cũng đúng, anh đừng hòng lừa em."
"Phong Quang, anh không đảm bảo được, sau khi anh xảy ra những chuyện đó, anh có thể trải lòng với bất kỳ ai. Anh xin lỗi, nhưng sự thật đúng là như vậy, dù cho em có cảm thấy anh sai, anh không tốt, anh đều thừa nhận."
Chỉ xin, cô đừng chiến tranh lạnh với hắn, cô đừng mặc kệ hắn, vậy cuộc sống của hắn có khác gì so với lúc trước chứ? Nhất là sau khi bị cô làm cho rung động, hắn đã không cam tâm muốn trở lại cuộc sống yên lặng trước đây nữa rồi.
Phong Quang không hiểu được cảm xúc sâu trong đáy mắt hắn, cô nắm lấy tay hắn theo bản năng, khăng khăng muốn một đáp án:
"Vậy em... em và những người đó trong mắt anh giống nhau đúng không?"
An Đồng cụp mắt: "Họ là họ, còn em là Phong Quang, Phong Quang có một không hai."
Cô hơi nhếch môi, lại dè dặt hỏi tiếp: "Vậy em và Phương Nhã Nhã ai quan trọng?"
An Đồng cười nhẹ: "Sao hỏi như vậy?"
Cô nhõng nhẽo: "Ôi trời, em mặc kệ, anh trả lời em đi."
"Đương nhiên là em rồi, không ai quan trọng hơn em cả."
An Đồng không phủ nhận, hắn từng bị nụ cười chói chang của Phương Nhã Nhã thu hút, cộng thêm Mục Thiên Trạch đối xử đặc biệt với cô ta, khiến hắn bất giác chú ý đến cô ta nhiều hơn một chút. Phương Nhã Nhã là một cô gái tốt, nhưng cô gái nhỏ trước mặt hắn bây giờ lại là báu vật duy nhất trên đời, hắn sẽ không cho phép bất kỳ ai cướp mất báu vật này. An Đồng bỗng hôn trán Phong Quang, vì họ ngồi cuối, nên động tác táo bạo một chút cũng cũng không sao.
Tuy Phong Quang đỏ mặt, nhưng cuối cùng cũng cười vui vẻ, giận hờn nén trong lòng giờ cũng được tiêu tan. Cô ngẩng đầu, trong đôi mắt lấp lánh như chứa cả dải ngân hà của cô, tràn ngập hình bóng hắn. Được một người toàn tâm toàn ý yêu thương, dõi theo, cảm giác ấy từ lâu đã không còn tồn tại, đến nay lại một lần nữa chạm đến trái tim An Đồng.
Phong Quang vùi đầu vào lòng hắn: "An Đồng, tỉm anh đập nhanh quá."
"Đúng đó, đều là tại em." giác bên cô. Phong Quang dụi dụi vào lồng ngực hắn:
"Em thích tiếng nhịp tim của anh."
Hắn cười và hôn nhẹ lên đỉnh tóc của cô. Sau khi giải quyết chuyện giận hờn, Phong Quang cũng nhẹ nhõm hơn. Còn một tiếng nữa xe mới đến điểm cắm trại, cô tựa vào lòng An Đồng ngủ thiếp đi. Không thể trách cô ham ngủ, vì tối qua cô chẳng ngủ được, giờ lại có vòng tay ấm áp An Đồng ôm lấy, cảm giác an toàn bao trùm khắp người khiến cô không nhịn được nhắm mắt lại và rất nhanh chìm vào giấc mơ. An Đồng một tay ôm choàng lấy vai cô, đề phòng xe rung làm cô bị đập đầu.
Hắn nghe được hơi thở rất khẽ của cô, cứ vậy mà im lặng nhìn cô, hắn chỉ cảm thấy đây là điều hạnh phúc nhất trên đời. Đương nhiên, Phong Quang chắc chắn không biết rằng trong lúc cô say ngủ có bao nhiêu người đến tìm cô, nhưng khi thấy động tác âu yếm của hai người, không biết bao nhiêu người đã lặng lẽ quay đi, có lẽ là khi cô tỉnh dậy sẽ nghe được rất nhiều chuyện liên quan đến bản thân mình. Nhưng, tuyên bố chủ quyền thì có gì không tốt chứ?
An Đồng mỉm cười, các nam sinh mười bảy mười tám tuổi này quá khoe mẽ, lúc trước hắn còn nghĩ họ sẽ thích hợp với cô hơn, nhưng đúng là hắn đã sai lầm to...
Xe đến nơi, dưới sự tổ chức của chủ nhiệm lớp và lớp trưởng Phương Nhã Nhã, mọi người chia nhóm dựng lều. Nơi cắm trại có phong cảnh rất đẹp, ở đây cây cối xum xuê, cỏ xanh tươi tốt, hơn nữa ngay gần còn có con sông nước trong vắt nhìn thấy đáy, hoàn toàn là phong cảnh thiên nhiên, môi trường còn nguyên sơ và không hề bị ô nhiễm.
An Đồng thu lại ánh nhìn phong cảnh, không kiểm nổi hỏi người im lặng đã lâu ở bên cạnh: "Phong Quang, em sao rồi?"
"Em cảm thấy... hình như ánh mắt mọi người nhìn em lạ lắm."
Mà, họ không còn vây lấy An Đồng nói chuyện trên trời dưới đất nữa.
An Đồng tỉnh bơ nói: "Có lẽ em nghĩ nhiều rồi."
"Phải không?"
"Hay là chúng ta dựng lều trước."
"A, xém chút quên, lều của em còn chưa dựng!"
Cứ lo nghĩ chuyện linh tỉnh, cô cũng quên đi dựng lều, không dựng xong, tối nay không có chỗ ngủ. Phong Quang được phân cùng nhóm Phương Nhã Nhã, nhưng Phương Nhã Nhã là lớp trưởng, chuyện vặt của mỗi bạn cộng lại cũng đủ bận tối mắt, việc dựng lều đương nhiên chỉ có thể trông chờ vào Phong Quang. An Đồng nhìn cô bận bịu, tốt bụng hỏi: "Cần anh giúp không?"
"Không cần, không cần, anh cứ ngồi yên đấy." Phong Quang xua tay.
Thật ra không chỉ cô, vì chia ở cùng với An Đồng, Mục Thiên Trạch cũng một mình bận rộn, nhưng cậu ta là nam sinh và cũng có kinh nghiệm cắm trại, dựng xong một cái lều là chuyện nhỏ. Phương Nhã Nhã không rảnh để ý cậu ta nên cậu ta xong việc thì làm gì chứ?
Đương nhiên là vui sướng nhìn Phong Quang bận rộn."Haizzz, anh họ, anh nhìn cô ta có phải là ngốc không? Cây gậy này nên đặt ở góc đối diện mới đúng."
"Hạ Phong Quang cô bị đần à? Cô không thấy cô đặt ngược rồi sao?"
"Cô đúng là đồ thiểu năng mà? Anh họ, cô ta đúng là thiểu năng, cột dây còn phải cột hình con bướm."... Nhịn hết nổi rồi! Phong Quang quăng vật cầm trên tay đi, xông tới chỗ Mục Thiên Trạch:
"Mẹ kiếp, cậu có ngưng chút cho tôi được không?"
Mục Thiên Trạch hống hách: "Không được, rồi sao?"
"Vậy cậu đi chết đi!"
Cô đưa chân lên đạp thằng một cước, Mục Thiên Trạch không có chuẩn bị nên bị ngã văng xuống đất.