An Đồng không nhìn Mục Thiên Trạch, chỉ hỏi Phong Quang:
"Đem theo quần áo qua đây không? Nếu không có, em có thể mặc tạm của anh trước."
Mục Thiên Trạch và Phương Nhã Nhã đều ngơ ra. Đừng thấy An Đồng là người dễ nói chuyện, nhưng thật ra hắn luôn giữ khoảng cách với mọi người. Hắn không bao giờ động đồ người khác, nhưng cũng không dễ gì để người khác chạm vào đồ của mình, hơn nữa lại là thứ đồ riêng tư như quần áo.
Phong Quang lắc đầu: "Không cần đâu, em có đem theo quần áo, em về lều thay."
"Được, cẩn thận coi chừng bị cảm đó."
Phong Quang gật đầu nói biết rồi, quay đầu đi vào trong lều. Cô căn bản không chú ý đến vừa rồi An Đồng nói ra một câu hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài nóng trong lạnh của hắn.
Tuy có dự cảm từ sớm, nhưng khi chứng kiến một màn này, trong lòng Mục Thiên Trạch có chút khó chịu: "Anh họ, anh và Hạ Phong Quang, hai người..."
Nói thế nào đi nữa, Hạ Phong Quang lúc trước cũng mang danh là vị hôn thê của hắn."Thiên Trạch, em chơi cùng Nhã Nhã nhé, anh đi đun chút nước nóng."
An Đồng đi đến bên cạnh cầm đồ đi đun nước. Hắn cứ lo Phong Quang sẽ bị cảm, vì cô trong mắt hắn, chính là một từ: Yếu đuối. Mục Thiên Trạch thấy Phương Nhã Nhã hồi lâu không lên tiếng, nhìn qua thấy cô ta đang nhìn An Đồng ngơ người, cậu ta hỏi bằng giọng khác lạ:
"Phương Nhã Nhã, chẳng lẽ cô thích anh họ tôi sao?"
"Tôi... tôi không có thích học trưởng."!
Tôi... tôi xem anh ấy như anh trai "Cô không thích anh ấy, sao cứ nhìn anh ấy chằm chằm làm gì?"
"Tôi... tôi..."
Phương Nhã Nhã không biết trả lời sao liền hỏi ngược lại: "Còn cậu thì sao, gần đây cậu hay trêu chọc bạn Hạ, mỗi lần gặp cậu ấy đều gây gổ cãi vã, cậu cũng thích cậu ấy rồi à?"
"Cô nói giỡn gì đó, tôi thích cô ta mà tôi phải hủy hôn ước à?"
Mục Thiên Trạch to tiếng, nhưng lại có vẻ tỏ ra phô trương. Họ có thích người mà đối phương nói hay không? Phương Nhã Nhã và Mục Thiên Trạch đều không rõ, chỉ là thế giới vốn có ba người, tạo thành tam giác cố định vững chắc, nhưng giờ xuất hiện người thứ tư, cũng chính là Hạ Phong Quang, sự cố ý duy trì thăng bằng này dường như đã bị phá vỡ.
Chính xác, thứ tình cảm vi diệu này vì có một người ngoài xông vào, mà vì người ngoài này An Đồng sẽ không đem sự dịu dàng của mình chia cho bất kỳ ai khác nữa. Phong Quang không ngờ, buổi tối lại có nhiều muỗi như vậy, cô quay qua quay lại không ngủ được, nhưng ngược lại, Phương Nhã Nhã bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.
Cô cắn răng nhìn gương mặt ngủ thiếp đi của Phương Nhã Nhã với ánh mắt ngưỡng mộ, ganh ty, oán hận... sao mấy con muỗi không cắn cô ta? Bên ngoài lại vang lên tiếng côn trùng kêu, sau vài lần xoay người qua lại, Phong Quang ngồi bật dậy, suy sụp ôm đầu, cô quyết định ra ngoài hóng gió.
Cần thận tránh Phương Nhã Nhã, Phong Quang đi ra khỏi túp lều. Ánh trăng tối nay thật đẹp, nếu không phải do tâm trạng cô đang bực bội, cô nghĩ mình sẽ dùng tâm trạng tốt hơn để thưởng thức cảnh đẹp tối nay.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ có nên gọi An Đồng dậy đi cùng hay không, thì có một người khôi ngô tuấn tú, khí chất lịch sự tao nhã, gương mặt không thể hoàn hảo hơn bước ra từ túp lều bên cạnh, đó chẳng phải An Đồng sao? Hắn thấy Phong Quang, lộ ra nụ cười như đã đoán trước được: "Em không ngủ được à?"
"Em sắp bị muỗi đốt chết rồi."
Phong Quang uất ức đi đến gần hắn tìm sự an ủi, cô giơ tay: "Anh xem, ở đây bị đốt hai nốt, đây một phát, còn ở đây nữa..."
Trên đùi cô, tay cô, chỉ cần là chỗ da hở ra ngoài thì sẽ có vài vết đỏ hiện ra, cô chỉ từng đốm đỏ này vì muốn hắn đồng cảm.
An Đồng cũng không phụ kỳ vọng, hắn đau lòng ôm lấy cô: "Tội quá!"
"Không tội, không tội."
Cô trộm cười, nhân tiện đặt tay lên ngực sàm sỡ hắn: "Sao anh lại ra đây?Có phải tên nhóc Mục Thiên Trạch ngủ ngáy, làm ồn anh không?"
"Không phải."
Hắn buồn cười lắc đầu: "Thiên Trạch rất im lặng, không làm ồn anh, anh ra ngoài này, vì anh đoán em sẽ ngủ không được."
Phong Quang chớp mắt hiếu kỳ: "Sao anh đoán được chứ?"
"Cảm giác." "Phải, là thần giao cách cảm."
Hắn thuận theo ý cô, giọng điệu ngọt ngào đầy tình ý không sao che giấu được. Phong Quang mãn nguyện, uể oải tựa vào lòng hắn, thở than đau buồn: "Nếu như được ngủ cùng anh thì tốt rồi."
Nụ cười trong mắt An Đồng không giấu được: "Tuy anh rất thích nghe câu nói này của em, nhưng không thể để người khác nghe được, nếu không em sẽ bị người khác cười đó."
"Nhưng em đúng là muốn ngủ cùng anh mà."
Cô không mắc cỡ nói. Thật ra không phải cô không biết dè dặt, chẳng qua thấy hắn là cô muốn nhõng nhẽo, muốn được hắn cưng chiều. Ngón tay An Đồng lướt qua gò má cô, ánh mắt đen huyền như vòng xoáy, khiến người ta mê mẩn:
"Đợi em thành niên, anh sẽ ngủ cùng em."
Giọng của anh rất trầm ấm điềm tĩnh. Đây không phải đang ghẹo cô, mà là thông báo cho cô. Trái tim Phong Quang đập loạn nhịp, cô biết đây là ý gì, nên trong đầu cô như nở ra từng đóa pháo hoa, cô không thể bình tĩnh, mặt nóng bừng.
An Đồng nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, đúng lúc đang suy nghĩ cô có phải mắc cỡ mà không biết nói gì hay không thì cô bỗng dưng vùi đầu vào lòng hắn, giọng buồn buồn nói: "Còn ba tháng nữa là sinh nhật của em rồi."
An Đồng bỗng tràn đầy khí huyết, nhịp tim đập loạn. Cô rụt rè ngẩng đầu: "Anh đứng lâu như vậy... chân có thấy khó chịu hay không?"
Dù cho mắc cỡ không dám nhìn ai, nhưng cô vẫn quan tâm thân thể hắn.
"Không sao, anh thấy khỏe nhiều rồi."
An Đồng đưa tay, nâng cằm cô lên, nụ cười trong mắt thâm sâu: "Phong Quang, em đã từng hôn chưa?"
Cô mất hồn trong giọng nói của anh, ngơ ngác lắc đầu.
An Đồng cười, hắn cúi đầu bất chợt hôn lên môi cô. Phong Quang bất giác mở miệng, nụ hôn này không cho phép cô từ chối. Lúc bắt đầu, cô còn kinh ngạc, nhưng sau đó đã cùng hắn quấn quýt. Dù cô có thở dốc, bắt đầu cảm thấy khó thở, An Đồng cũng lướt hết mọi ngóc ngách còn lại trong miệng cô. Một nụ hôn, tình ý miên man . Nụ hôn trong đêm hè, đó là bí mật của hai người.
Từ đó, mọi người đều biết tin nữ sinh xinh đẹp mới chuyển trường đến đã có bạn trai, hơn nữa bạn trai cô ấy còn là An Đồng tiếng tăm lừng lẫy. Phong Quang đưa An Đồng về đến trước cửa nhà rồi tự nhảy chân sáo quay về.
Đừng hỏi sao là cô lại đưa hắn về, vì dù cho An Đồng nói có thể tự về, nhưng cô vẫn cảm thấy hắn yếu đuối, nhìn hắn đứng lâu cô liền yêu cầu hắn ngồi xuống, hơn nữa, hai nhà cũng chỉ cách nhau có một trăm mét.
"Con về rồi đây!" Phong Quang về đến nhà chào nhiệt tình.
"Khụ!"
Hạ Triều ho một tiếng rất mạnh.
Nhìn thấy trong phòng khách ngoài cha cô còn có một vị khách nữa, Phong Quang ngơ người,"Cảnh sát Lý, sao ông tới đây?"
"À... việc công, việc công." Lý Tất cười nói.
Hạ Triều nói: "Phong Quang à, đây là bạn của cha, hôm nay có việc nên đến đây."
"À, vậy mọi người cứ nói chuyện, con về phòng trước."
Hạ Triều gọi cô lại: "Chuyện này con cũng có thể nghe."
"Mọi người nói việc công, con nghe gì chứ, con nghe lại không hiểu."
Lý Tất nói: "Cô Hạ, tôi cũng cảm thấy cô có thể nghe, là chuyện có liên quan đến An Đồng."
Có liên quan đến An Đồng... Phong Quang do dự một hồi, ngồi xuống sofa: "Là chuyện gì?"
Lý Tất và Hạ Triều nhìn nhau, rồi mới nói: "Tôi nghĩ cô Hạ cũng biết gần đây có rất nhiều tin đồn có liên quan đến An Đồng."
"Ông muốn nói chuyện mẹ của anh ấy? Ông cũng biết đó là tin đồn, vậy có gì mà đáng tin chứ?"
Nhắc đến việc này, mặt cô đầy phiền muộn.
Hạ Triều trầm giọng nói: "Không có lửa làm sao có khói, có tin đồn thì ắt phải có nguyên do."
"Lý do cũng vì lần trước cảnh sát Lý dắt người đến nhà An Đồng, còn cho người đào đất nhà anh ấy đúng không?" Phong Quang liếc mắt sang Lý Tất: "Và lúc đi cũng không lấp cái hố lại."
Lý Tất sờ mũi, có vẻ rất ngại: "Chúng tôi chỉ làm việc theo trình tự, nếu An Đồng thật không có gì đáng nghỉ ngờ, chúng tôi cũng sẽ không theo dõi cậu ta."
"Ông nói anh ấy đáng ngờ, vậy anh ấy đáng ngờ chỗ nào?"
"Theo lời của đồng nghiệp bà An, lúc đó bà ta nhận một cuộc điện thoại rồi mới vội vã chạy đi. Chúng tôi đã điều tra cuộc điện thoại đó là sim rác, tra không được gì. Từ biểu hiện của bà An, chúng tôi có lý do tin là người gọi điện cho bà ta là người quen."
Phong Quang khoanh tay, thờ ơ nói:
"Tôi nghe nói bà An phụ trách một công ty, vậy người quen của bà ta chắc không ít. Hơn nữa, bà ta còn là người phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường, chắc bà ấy cũng cướp rất nhiều mối làm ăn của người khác, vậy kẻ thù chắc cũng nhiều lắm, sao các ông chỉ nhắm vào An Đồng chứ?"
"Không phải chúng tôi chỉ nhắm vào An Đồng, mà là chúng tôi đã loại trừ tất cả những người khác."