Chương 461: Thế giới thứ mười sáu: Công lược thái tử nghèo
Sau khi tình cảm bị xóa bỏ, những ký ức tương quan của thế giới đó cũng sẽ dần phai nhạt trong đầu Phong Quang, cuối cùng hoàn toàn biến mất, trong lòng cô hơi có một chút ngơ ngẩn, nhưng cảm xúc này cũng chỉ là tạm thời.
Phong Quang còn nhớ rõ, cô đã hỏi Hệ thống chủ, nếu nó có thể xóa bỏ tình cảm của cô thì tại sao không xóa bỏ luôn những cảm xúc vui vẻ, chán ghét đó của cô luôn đi, thế thì cô có thể hoàn toàn thoát khỏi tình cảm cá nhân, hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo nhất.
Cô cũng nhớ rõ, Hệ thống chủ đã trả lời cô thế này:
"Cô cũng là con người, không phải một con người không hề có tình cảm gì."
Thế nên, đến bây giờ, sau mỗi lần tiến vào một thế giới, cô đều xử trí tình hình theo cảm tính của mình.
Bởi vì ký ức đã phai mờ nên cô cũng không nhớ rõ. Thực ra có rất nhiều lúc, căn bản cô chẳng hề làm ra hành động có tính thực chất nào thì những mục tiêu công lược kia cũng sẽ yêu cô.
Đúng thế, bọn họ yêu cô là một chuyện vô cùng dễ dàng, nhưng để có thể khiến bọn nọ nảy sinh cảm giác hạnh phúc ổn định lại chẳng hề dễ dàng chút nào họ rất dễ dàng phát rồ, đây là điều cô ngấm ngầm tự phát hiện từ lâu.
Cũng may mà nhờ có việc ký ức bị làm mờ đi nên cô sẽ không sinh ra nghỉ ngờ gì, nếu không thì sự tình sắp tới sẽ càng khó làm hơn.
Thừa dịp ký ức vẫn còn, Phong Quang nghiêm túc nói với Hệ thống chủ:
"Ta có thể xin từ thế giới sau, người bên cạnh ta không chết không?"
"Tôi không thể đảm bảo."
Hệ thống chủ trả lời dứt khoát và gọn gàng.
Cô cũng không thất vọng. Thực ra, trong lòng cô cũng hiểu rất rõ, chuyện này căn bản không thể yêu cầu Hệ thống chủ làm được, cũng giống như chuyện ở trong những thế giới khác nhau, Hệ thống chủ cũng không thể cho cô bàn tay vàng hỗ trợ một cách vô hạn để cô có thể hoàn thành nhiệm vụ được.
Cô chỉ cảm thấy bất đắc dĩ. Lúc này, Hệ thống chủ không ra lệnh trực tiếp mà dùng giọng điệu thương lượng, điều này khiến cho cô vô cùng kinh ngạc:
"Hôm nay mi bị làm sao thế? Dính virus à?"
Nếu không, sao Hệ thống chỉ có thể khác thường như thế được chứ.
Hệ thống chủ dùng một giây:
Phong Quang bĩu môi, tiện tay rút một quyển sách ra, tên sách từ từ hiện lên: "Nữ bổ khoái".
Nữ chính tên là Trần Hồng Đậu, là con gái của huyện lệnh, nhưng nàng ta không thích thêu thùa may vá mà lại thích đánh đấm, càng thích múa đạo múa kiếm. Không thèm để ý tới lời dị nghị bên ngoài, nàng ta trở thành nữ bổ khoái đầu tiên làm việc trong nha môn.
Còn nam chính Dương Kiếp chính là một người làm công việc khám nghiệm tử thi. Tất cả mọi người cùng ở cùng một chỗ, huống chỉ trong nha môn còn có một đồng sự nữ là Trần Hồng Đậu. Vừa vặn, Dương Kiếp lại là hoa mỹ nam, thường xuyên qua lại giao tiếp với nhau, thế nên sau đó đã yêu nhau.
Còn về thân phận của Phong Quang, cô là thiên kim tiểu thư của gia đình giàu nhất huyện Đồng. Dương Kiếp vốn dĩ cũng là công tử nhà phú quý, từ nhỏ đã có hôn ước với Phong Quang, chỉ tiếc sau đó gia đình sa sút, trong huyện Đồng liền có lời đồn Hạ gia có ý muốn hối hôn.
Hôn ước này đương nhiên là sẽ được giải trừ rồi, nếu không sao Dương Kiếp có thể ở bên Trần Hồng Đậu chứ?
Mà thân phận của nam phụ lại càng thú vị hơn. Tên hắn là Chu Hạnh, là Thái tử điện hạ của nước Đại Chu, nói đúng ra là Thái tử điện hạ sắp bị phế truất. Bởi vì họ ngoại của hắn làm phản, cũng vì trong cuộc phản loạn đó, chân của hắn bị thương, chỉ có thể ngồi xe lăn. Bệ hạ cho hắn tới huyện Đồng có núi xanh sông đẹp để dưỡng thương, thực ra là muốn đẩy hắn ra xa. Sự thật cũng chứng minh, sau này hắn đã bị phế ngôi Thái tử thật.
Khi hắn không cam lòng muốn tiến hành cung biến thì nam nữ chính lại vạch trần âm mưu của hắn, cuối cùng, hắn chết dưới kiếm của nữ chính, cũng là chết dưới kiếm của người hắn yêu.
Phong Quang đột nhiên cảm thấy. . gánh thì rõ nặng mà đường lại rất xa.
Huyện Đồng là một huyện nhỏ ở Giang Nam, tuy rằng nơi này nhỏ nhưng eản vât nhang nhú và điầu eó. đặc biêt là về hàng thêu thha và vải vóc thì vô cùng phát đạt. Quan trọng hơn là trị an ở nơi này rất tốt, quanh năm suốt tháng ngoại trừ chuyện con chó của một hộ ở thành Đông đi lạc hay con trâu của một nhà ở thành Tây chết thì cũng chẳng có chuyện gì lớn cả.
Nhưng gần đây, ở huyện Đồng lại xảy ra rất nhiều chuyện, đầu tiên là thường xuyên có trẻ con bị mất tích, sau đó lại xảy ra một vụ án mạng.
Đây là một tin tức lớn, huyện Đồng an tĩnh bỗng nhiên ồn ào xôn xao.
Người chết là một quả phụ, mọi người gọi nàng ta là Liễu thị, sống ở phố Ngô Đồng trong thị trấn, sinh sống bằng việc thêu thùa. Nàng ta là người hiền lành, quan hệ với hàng xóm láng giềng cũng không tệ, sống an ổn cùng một đứa con trai bảy tuổi, nhưng một nữ nhân an phận như thế đột nhiên lại chết trong nhà mình.
Miệng vết thương trên cổ nàng ta cực kỳ chỉnh tề và lưu loát, có thể thấy được là một dao trí mạng. Tài sản trong nhà không thiếu thứ gì, quần áo nàng ta cũng chỉnh tề, đối với chuyện bắt giữ hung thủ, người trong nha môn cũng chưa có tin tức gì cả.
Phong Quang nghĩ, chỉ cần nam nữ chính ra tay là xong thôi, chắc chắn việc bắt được hung thủ sẽ dễ như trở bàn tay, nhưng đáng tiếc là đến giờ mà nam nữ chính vẫn chưa xuất hiện.
Mà cô... nhìn bản thân mình đang soi bóng dưới mặt nước sông, dáng vẻ chỉ là một cô nhóc sáu tuổi thì không khỏi thở dài thườn thượt.
Theo đạo lý mà nói, cho dù cô có đi tới thế giới nào thì cô cũng sẽ sinh sống trong thế giới ấy từ nhỏ, có điều Hệ thống chủ sẽ đẩy nhanh tiến độ thời gian, để tuổi cô dừng lại ở lúc cốt truyện bắt đầu. Nhưng lần này thì khác, cô từ một đứa trẻ con, mất sáu năm thời gian, lớn thành một bé gái.
Cô muốn Hệ thống chủ đẩy thời gian nhanh hơn nhưng Hệ thống chủ lại không để ý tới cô. Từ trước đến nay nó đều như thế, chỉ khi nào tâm tình nó tốt thì nó mới chịu để ý tới cô, còn không thì hoàn toàn bỏ qua cô luôn.
Phí công cô nghĩ gần đây hình như Hệ thống chủ càng ngày càng có tính người.
Cô ném một hòn đá vào trong nước, mặt hồ an tĩnh lập tức gọn sóng lăn tăn.
Giống như tâm tình của cô, không có cách nào an ổn lại được.
Con mèo nhỏ màu trắng bên cạnh cô hướng về phía cây liễu gào to một tiếng.
Cô bé trắng trẻo xinh xắn xoa đỉnh đầu con mèo:
"Tiểu Tứ Cầu: mi làm sao thế2" Đây là sủng vật mà Phong Quang nuôi. Một năm trước, cô nhặt được con mèo lạc này ở trên phố, lông trên người nó vô cùng mềm mại nên cô đặt tên cho nó là Tiểu Tú Cầu.
Tiểu Tú Cầu lại thấp giọng gào một cái, Phong Quang nhìn về phía đó, chỉ thấy có một đứa bé trai đang trốn sau gốc liễu. Thấy cô nhìn tới, hình như nó bị hoảng sợ, vội vàng lùi về sau một bước, nhưng không ngờ lại vấp phải hòn đá nên ngã nhào xuống đất.
Phong Quang bế Tiểu Tú Cầu đi tới, thấy cô tới gần, mặt cậu bé ấy càng đỏ hơn.
"Ngươi là ai? Trốn ở đây làm gì thế?"
Cô hơi khom lưng, cúi đầu nhìn đứa bé ấy.
Bé trai này chỉ khoảng bảy, tám tuổi, mặc vải dệt tương đối bình thường, thoạt nhìn có thể đoán được là con cái gia đình bình dân, nhưng dáng vẻ nó lại rất tuấn tú, chỉ cần thêm vài năm nữa, sợ là sẽ trở thành một thiếu niên phong lưu, tuấn dật.
Bị cô nhìn chằm chằm như thế, nó khẩn trương, buột miệng thốt lên:
"Không phải ta trốn ở đây nhìn trộm người đâu!"
"Ồ - hóa ra ngươi trốn ở đây nhìn trộm ta."
Sắc mặt thằng bé đỏ lên, chỉ muốn tát cho mình một cái.
Phong Quang cảm thấy thằng bé này thật thú vị, thế nên lại cười tủm tỉm hỏi:
"Tại sao ngươi lại nhìn trộm ta thế?"
""Ngươi đẹp."
Âm thanh của nó nhỏ như tiếng muỗi, dường như chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.