Trời mưa suốt ba ngày ba đêm, khi trời quang mây tạnh, trời xanh không một gợn mây, thời tiết vốn luôn nóng bức cũng mát mẻ hơn rất nhiều, nhưng sau khi mưa tạnh thì nhiệt độ lại dần dần tăng lên.
"Tiểu thư, uống thử ô mai ướp lạnh đi, có thể giải nhiệt rất tốt."
Liên Tử bưng nước ô mai đi vào đình hóng gió, đặt chén xuống trước mặt Phong Quang.
Phong Quang nằm bò ra bàn ủ rũ vừa nghe thấy có nước ô mai, còn là nước ô mai ướp lạnh thì lập tức hào hứng.
Cô cầm lấy thìa uống một ngụm, nước mát lạnh vào miệng làm cho cô lập tức cảm thấy cả người cũng khoan khoái hơn rất nhiều, cô vui vẻ hỏi:
"Nhà chúng ta có băng từ bao giờ thế?"
"Gần đây trời nóng quá, lão gia sợ tiểu thư bị nóng trong người quá mức nên đã cho người vận chuyển riêng từ Bắc Vực về đây. Nghe nói là khối băng lớn bằng mấy cái xe ngựa, thế mà về tới Hạ phủ của chúng ta thì thể tích còn chưa bằng một cái xe ngựa nữa đấy."
Khoảng cách giữa Bắc Vực và Giang Nam khá xa, muốn vận chuyển băng từ đó về đây nào phải chuyện dễ dàng gì chứ?
Phong Quang chép miệng:
"Chắc cha ta đã phải trả không ít tiền đâu nhỉ."
"Cái này thì em không biết, lão gia cũng không nói, chỉ nói miễn tiểu thư vui là được."
Liên Tử ăn ngay nói thật, không có nửa phần giấu giếm.
Phong Quang cảm động:
"Không ngờ cha lại đối xử với ta tốt như thế, sau này ta phải hiếu kính với ông ấy thật tốt mới được."
"Thực ra, lão gia là người lòng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo thôi, nhưng ngài ấy đối xử với tiểu thư vẫn cực kỳ tốt, lần nào cũng nói là phải phạt tiểu thư nhưng rồi lại không nỡ, chỉ nói mấy câu là thôi."
Liên Tử nói:
"Còn có phu nhân nữa, phu nhân cũng đối xử với tiểu thư rất tốt. Phu nhân thích nhất là mua cho tiểu thư thật nhiều quần áo đẹp, trang điểm cho tiểu thư cực kỳ lộng lẫy."
"Sao thế? Người hâm mộ à?" Phong Quang lại uống một ngụm nước ô mai, nói mơ hồ không rõ:
"Ngươi cứ yên tâm, đi theo ta kiểu gì cũng có thịt ăn."
Liên Tử ôm lấy mặt vui vẻ:
"Em đâu có hâm mộ tiểu thư gì chứ. Tiểu thư đối xử tốt với Liên Tử như thế, Liên Tử có tiểu thư là đủ rồi."
"Ta đối xử tốt với ngươi ấy à?"
Phong Quang gãi đầu. Trong trí nhớ của cô, quả thực cô cũng khá chiếu cố đến nha đầu Liên Tử này, nhưng mà cũng chưa đến nỗi tốt đâu.
Nhưng cô đã quên, đây là thời cổ đại, cô là chủ, Liên Tử là hạ nhân. Cô đối xử với Liên Tử như một đứa bé gái, không cần làm công việc nặng nhọc gì, cùng lắm là cô lừa nàng ta mà thôi. Hạ nhân ở nhà khác thì chỉ mong chủ tử không làm khó dễ cho mình đã thỏa mãn lắm rồi, làm sao dám mơ ước mỗi ngày được nhẹ nhàng như thế chứ?
Liên Tử vỗ ngực nói:
"Tiểu thư đối với em rất tốt, em nhất định cũng sẽ bảo vệ tiểu thư thật tốt."
"Thôi bỏ đi."
Cô cần gì một đứa trẻ đứng ra bảo vệ mình chứ?
Liên Tử ấm ức mím môi. Nàng ta nghĩ thầm, một ngày nào đó nàng ta sẽ chứng minh những gì mà mình nói.
Phong Quang nhanh chóng xử lý hết chén nước ô mai, uống xong liền thấy người vô cùng thoải mái.
Cô đang nghĩ có nên về phòng ngủ trưa một chút hay không thì lại thấy Ô Kỳ ôm một cái chậu đi tới chào hỏi:
"Chào tiểu thư."
"Ô Kỳ."
Cơn buồn ngủ của Phong Quang hoàn toàn tan biến, cô bước lên mấy bước:
"Ngươi đang làm gì thế?"
"Quản gia nói bồn hoa này sắp chết rồi, bảo ta đi tìm người xem xem có thể cứu sống nó không."
"Chẳng phải là hoa lan mà mẹ ta thích nhất sao? Sao nó lại sinh bệnh rồi?"
"Trời mưa mấy ngày, quên không mang vào, hình như là rễ cây bị úng nifớc" Nói tới đây, vẻ mặt Ô Kỳ đầy xấu hổ:
"Đầu tại ta... Nếu không phải do ta sơ sót..."
"Ngươi đừng tự trách nữa. Ta nghe quản gia nói ngươi mới tới được mấy ngày mà đã hoàn thành các công việc ông ấy giao cho rất tốt rồi. Ngươi rất giỏi mà."
Phong Quang đưa tay chạm vào lá cây thù lan:
"Nếu cây hoa này không cứu sống được thì ngươi cũng không cần phải lo, ta sẽ nói với mẹ ta, bảo bà ấy không trách phạt người nữa."
"Cảm ơn tiểu thư."
Rốt cuộc đứa bé trai bảy tuổi cũng bật cười yên tâm, vẻ mặt ngây thơ và đáng yêu.
"Mấy hôm trước ta thấy ngươi ra khỏi phủ và về nhà, có việc gì thế?"
Ô Kỳ hơi khựng lại, một lát sau mới trả lời:
"Ngày hôm đó, quản gia bảo rằng sau này ta sẽ ở tại Hạ phủ, thế nên ta về nhà để lấy quần áo tới đây. Tiểu thư, không phải ta lười biếng gì đâu."
"Ta không có ý nói người lười biếng."
Phong Quang thấy hắn tỏ vẻ sợ hãi thì lại không đành lòng, lên tiếng an ủi:
"Ta chỉ quan tâm một chút thôi, dù sao... giờ ngươi cũng chẳng còn người thân gì."
"Tiểu thư yên tâm, ta không sao đâu."
Trên vẻ mặt non nớt của Ô Kỳ xuất hiện một nụ cười làm người ta thấy an lòng.
"Thế thì tốt... Phải rồi, chẳng phải ngươi muốn đi cứu chậu lan này sao, ngươi mau đi đi."
"Vâng, Ô Kỳ cáo lui."
Nó cung kính cúi người rồi xoay người rời đi.
Liên Tử đứng sau lưng Phong Quang lập tức vặn hỏi: "Ngươi dựa vào đâu mà bảo ta quan tâm nó quá mức vậy hả?"
"Là cảm giác thôi."
"Vậy cảm giác của người sai rồi."
"Ta quan tâm nó cũng như quan tâm người thôi. Ngươi xem đi, chẳng phải nó vừa mới mất mẹ hay sao? Cũng chẳng còn người thân gì nữa, lỡ như nó nghĩ quẩn trong lòng thì sao chứ hả?"
"Nhưng ta lại thấy nó khá ổn mà."
"Ta cũng thấy ngươi khá ổn, có phải sau này ta không cần quan tâm tới ngươi nữa không?"
Liên Tử đau khổ nói:
"Nếu tiểu thư mà không để ý tới em thì em sẽ rất khó chịu!"
Phong Quang nhún vai:
"Vậy thì ta cũng chịu thôi."
Liên Tử ấm ức trong lòng một lát, sau đó như nghĩ tới cái gì, nàng ta lại nhỏ giọng nói:
"Tiểu thư, em nghe nói còn chưa bắt được hung thủ giết chết Liễu thị cơ ấy."
"Ừ, rồi sau đó sao?"
"Sau đó á, gần đây tin đồn về quỷ tóc bạc giết người càng lúc càng lớn. Nghe nói mấy ngày trước, con quỷ tóc bạc kia còn ngang nhiên xuất hiện trên đường phố nữa cơ."
Phong Quang lập tức nghĩ tới Thuật Phong, không khỏi hừ lạnh một tiếng:
"Lấy đâu ra mà quỷ tóc bạc chứ hả? Tất cả chỉ là một đám người tung tin đồn thất thiệt thôi!"
"Tiểu thư, là thật đấy. Ai cũng bảo nhìn hắn rất đẹp, cả mái đầu đều bạc trắng. Hắn dùng chính diện mạo của mình để hấp dẫn con mồi, sau đó một đòn giết chết bọn họ..."
Phong Quang vỗ bàn mắng:
"Nói vớ nói vẩn! Hắn không phải loại người như thế!"
Liên Tử chớp mắt, không hiểu tại sao tự nhiên tiểu thư lại kích động đến vậy. Phong Quang trừng mắt với nàng ta:
"Còn có tin tức gì thì nói ra cho ta nghe xem nào."
"Vâng, em còn nghe nói, hôm nay người của nha môn sẽ tới Linh Lung trang để hỏi chủ nhân nơi đó, bởi vì chủ nhân của Linh Lung trang cũng là một người đầu bạc... Ơ, tiểu thư, người đi đâu thế?"
Thấy Phong Quang đột nhiên chạy ra ngoài, Liên Tử vội vàng đuổi theo kêu lên.
Phong Quang không thèm quay đầu lại, đáp:
"Tới Linh Lung trang."
Ngày hôm nay, Linh Lung trang vô cùng náo nhiệt.
Trong đại sảnh, ngoài Thuật Phong, Thích Viễn và Phúc bá ra thì còn có ba người khác. Ba người này tới từ nha môn, ngoại trừ hai nha sai ra thì còn một người đàn ông trẻ tuổi khác, là huyện lệnh mới nhậm chức có tên là Thư Cù.
Năm nay Thư Cù mới ngoài hai mươi tuổi mà đã đảm nhiệm chức huyện lệnh, tuy nói chức quan nhỏ nhưng hắn ta là quan viên Kinh thành do Bệ hạ tự mình phái xuống. Ở trong huyện Đồng này, hắn ta rất được mọi người tôn kính.
Tuy vẻ ngoài thư sinh yếu ớt nhưng làm quan thanh liêm, chưa từng tỏ vẻ cao sang gì, mấy năm gần đây cũng đã làm được không ít chuyện cho bá tánh.