Đầu tiên, Ô Kỳ hơi sửng sốt, tiện đà hỏi với vẻ không hiểu ra sao:
"Công tử... ngài nói vậy nghĩa là sao?"
"Người ngay không nói lời vòng vo."
Thuật Phong tiến tới gần, vẫn mỉm cười:
"Huyện Đồng chỉ là một nơi quá bé nhỏ, rất hiếm có chuyện gì hay người nào có thể che giấu được tai mắt của ta."
Ô Kỳ không một chút hoang mang:
"Ta biết công tử, công tử là trang chủ Linh Lung trang, cũng là bằng hữu của tiểu thư."
"Vậy hẳn ngươi cũng biết, ta không thích xen vào việc của người khác."
"Ta không hiểu gì về công tử cả, công tử có thích xen vào việc của người khác hay không, xin thứ cho Ô Kỳ không biết."
Trong mắt Thuật Phong lộ ra vẻ tán thưởng:
"Sự trấn tĩnh của ngươi cũng khiến ta rất tán thưởng đấy, cũng thành công khiến ta phải kiên nhẫn thêm một chút."
"Nếu công tử không có việc gì, vậy ta đi vào..."
"Ta đang nghĩ, lúc Liễu thị chết, có phải ngươi cũng có biểu hiện bình tĩnh như lúc này hay không?"
Đề tài này dường như là một cấm ky, bởi vì Ô Kỳ đang bình tĩnh lại đột nhiên nổi giận:
"Công tử nghĩ ta giết mẹ ta đấy à?"
Ô Kỳ không có phụ thân, một mình mẹ nó tự tay nuôi nấng nó lớn lên, nó và mẹ sống nương tựa vào nhau, tình cảm mẹ con hoàn toàn không giả, thế nên nó không chấp nhận được chuyện có người khác nói rằng chính nó đã giết mẹ mình.
"Không, đúng là Liễu thị đã tự sát."
Ngược lại với vẻ kích động của Ô Kỳ, Thuật Phong vô cùng thong dong và bình tĩnh:
"Ý ta muốn nói là, tại sao Liễu thị lại lựa chọn tự sát thể?"
"Ta đã nói rồi, mẹ ta là vì..."
"Vì muốn gánh tội thay cho ngươi." Thuật Phong cười cắt ngang lời nó, thành công nhìn thấy đứa trẻ trước mặt đột nhiên cứng đờ cả người.
Qua một hồi lâu sau, giọng Ô Kỳ trở nên cứng đờ, mặt không cảm xúc:
"Công tử, xin ngài đừng nói năng rằng bậy."
"Ngươi có biết không? Người nào đó chỉ cần giết người một lần thôi thì trên thân hắn nhất định sẽ nhiễm mùi máu tươi, đây là hương vị dù có tẩy thế nào cũng không tan đi được."
"Thật ư? Vậy công tử đã từng giết người rồi sao?"
Trong điệu cười đầy hiền hòa của Thuật Phong chứa đựng một sự mờ mịt khó lòng nắm bắt được, hắn nói tiếp:
"Thực ra, giết người cũng có thể gây nghiện, có một sẽ có hai... sau đó là tuần hoàn vô hạn."
Ô Kỳ sửng sốt một hồi lâu, nó không ngờ rằng người đàn ông trước mặt lại thừa nhận mình đã từng giết người một cách thoải mái như thế.
Hồi lâu sau, nó chậm rãi túm chặt góc áo của mình:
"Ngươi căn bản không có chứng cứ chứng minh ta đã giết người, hơn nữa... ta cũng căn bản chẳng có lý do gì để giết người cả."
"Lý do ư, rất đơn giản."
Dưới hàng mi dài và hơi cong của Thuật Phong là một đôi mắt rất sáng, có điều lúc này, đôi mắt sáng đó lại có thêm một phần sắc bén có thể nhìn thấu lòng người:
"Những đứa trẻ đó cùng lớn lên trong ngõ Ngô Đồng với ngươi, tuy bọn chúng là bạn chơi cùng của ngươi nhưng thực tế thì thường xuyên cười chế nhạo chuyện ngươi không có phụ thân. Ngươi không bao giờ tỏ vẻ tức giận gì khi ở trước mặt chúng mà thường xuyên dùng một chút mánh khóe, từng bước, từng bước... dụ dỗ chúng tới cái hầm đen nhánh kia, sau đó dùng một cái rìu cướp đi tính mạng chúng dễ như trở bàn tay. Ô Kỳ, ta nói có đúng không?"
Sắc mặt Ô Kỳ trắng bệch, nó lùi về sau một bước, cố chấp nói:
"Ngươi không có chứng cứ, tất cả những chuyện này đều chỉ là phỏng đoán của ngươi mà thôi."
"Chứng cứ ư? Ta không cần."
Thuật Phong nhẹ giọng đáp, âm thanh mềm nhẹ này vốn dĩ hẳn là có thể khiến người ta cảm thấy an tâm, nhưng lúc này, lại chỉ làm người ta cảm thấv máu t†trana người đông cứng lai: "Cái ta cần chỉ là đảm bảo bên cạnh nàng sẽ không có bất cứ thứ gì có thể phá vỡ cuộc sống bình yên của nàng được tồn tại."
"Nàng" mà hắn nói, tất nhiên là Phong Quang rồi.
Giọng của hắn rõ ràng là dịu dàng hơn hẳn, nhưng Ô Kỳ chỉ càng thấy hơi lạnh trong lòng càng lúc càng đậm.
Thuật Phong khẽ cười:
"Ngươi tiến vào Hạ phủ, vốn dĩ cũng là một chuyện chẳng sao hết, dù sao ngươi cũng chẳng làm nàng bị thương được, nhưng ngươi phải biết rằng... Phong Quang là một đứa trẻ có trực giác rất mạnh. Có lẽ giờ nàng chưa phát hiện ra cái gì, nhưng ta không thể đảm bảo được lỡ như một ngày nào đó đột nhiên nàng lại phát hiện ra chân tướng sự thật."
"Đừng nói như thể ngươi hiểu biết Phong Quang lắm..."
Nụ cười trên môi hắn càng nở rộ:
"Ngươi có đủ tư cách để gọi hai chữ đó sao?"
Áp lực che trời lấp đất thổi quét tới, Ô Kỳ vội vàng lùi về sau một bước, khó khăn lắm mới không làm mình té ngã xuống mặt đất.
Thuật Phong giơ tay đỡ trán, hắn nhắm mắt thở dài một tiếng, ảo não nói:
"Xin lỗi, ta đã sớm nói với bản thân mình rằng phải làm công tác tư tưởng thật tốt chuyện bên cạnh Phong Quang sẽ xuất hiện nam nhân khác. Nhưng cho dù có nghĩ như thế bao nhiêu lần, chỉ cần nghĩ tới việc sau này đứng bên cạnh nàng là một nam nhân không phải ta, ta đều muốn giết chết kẻ đó."
Nói hẳn phiền não thì chỉ bằng nói là hắn đang cố gắng khống chế dục vọng giết người của bản thân.
Thuật Phong là một diễn viên diễn xuất sắc, nếu không phải cảm giác áp bức mà hắn đem lại cho người ta quá mạnh, chắc chắn sẽ không ai nghỉ ngờ những gì mà hắn nói.
Ô Kỳ cắn môi, không cam lòng yếu thế nói:
"Ngươi chỉ là lớn hơn ta mà thôi... Chờ đến mười năm sau..."
"Ngươi có thời gian này sao?"
Thuật Phong mở mắt ra, ý cười rạng rỡ trong đáy mắt.
Ô Kỳ cảm nhận được sát khí lớn mạnh có thể khiến người ta phải "Phong Quang là một đứa bé tốt. Có lẽ trong mắt người khác, nàng không hoàn mỹ, nhưng không hoàn mỹ thì có sao đâu chứ? Điều này chẳng ảnh hưởng chút nào tới suy nghĩ của ta muốn đem tất cả những gì tốt nhất trên thế giới này mà bày ra trước mặt nàng"
Tuy tầm mắt của Thuật Phong dừng trên người Ô Kỳ nhưng lại như không nhìn nó, bởi vì tầm mắt hắn quá mức trống rỗng:
"Phong Quang thích cuộc sống bình yên, thế nên những tháng ngày ở huyện Đồng này mới luôn bình yên như thế. Phong Quang ghét giết người, thế nên... ngươi cảm thấy người còn có lý do gì để tồn tại không?"
Hắn cười híp mắt, giọng vẫn cứ bình đạm như lúc đầu. Hắn đã từng có hai bàn tay đẫm máu, giờ cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.
Nói không chừng còn có thể cố gắng chịu đựng thêm mấy năm, khiến hết thảy mọi chuyện đi vào quỹ đạo như mình dự đoán, Phong Quang sẽ có một cuộc sống bình thản, an bình mà lớn lên, nói không chừng... Mười năm sau, cô cũng sẽ gả chồng, sinh con.
Ừm, lúc cô gả chồng, có lẽ hắn đã chết rồi, cũng chỉ khi hắn chết đi rồi thì mới không có suy nghĩ muốn giết sạch những người bên cạnh cô. Đến lúc đó... cho dù có giam cầm cô ở bên cạnh, cô cũng sẽ hận hắn.
Rất lâu trước đây, Thuật Phong đã hiểu một điều rằng, bị cô chán ghét là một chuyện rất khó chấp nhận, thế nên hắn chỉ cho mình thời gian đúng mười sáu năm.
Thử nói xem, hắn đã an bài hết thảy mọi thứ cho Phong Quang, sao có thể đứng nhìn cuộc sống bình lặng của Phong Quang lại có thể bị một tên tội phạm giết người phá hủy được cơ chứ?
Sắc mặt Ô Kỳ tái mét, nó hoàn toàn không có dũng cảm để nhấc chân lên chạy, chỉ có thể ngơ ngẩn đáp:
"Những kẻ đó đều đáng chết, trước giờ ta cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ đả thương tiểu thư..."
Hắn thở dài, lại cười:
"Có điều thế thì sao chứ?"
Liễu thị vì không chấp nhận được chuyện con trai giết bao nhiêu người như thế nên mới lựa chọn tự sát. Từ ngày đầu tiên khi Liễu thị tự sát, tuy Ô Kỳ rất thương tâm nhưng cũng nhanh chóng an bài tốt hết thảy mọi chuyện.
Ví dụ như di dời tầm mắt của mọi người, dẫn dắt sự chú ý của mọi người tới Linh Lung trang thần bí kia, còn nó thì vẫn chỉ là một đứa trẻ mười tuổi eế chẳng cá ai nahi naờ ná cà. Còn về đám thi thể trana hầm. nó eã từ từ di chuyển tới nơi khác, có lẽ qua một năm, hai năm... sẽ chẳng còn ai nhớ tới chuyện này nữa.