Hạ Triều nói với Thư Cù vài câu rồi bảo Phong Quang đứng đợi tại chỗ, bản thân ông thì đi tới chỗ xe ngựa giúp một tay, vì thế lúc này chỉ có Phong Quang và Thư Cù là nhàn rỗi chẳng có việc gì làm.
Thư Cù đi tới bên người Phong Quang, tiêu sái mở quạt ra:
"Nhiều năm không gặp, giờ Hạ tiểu thư đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, phong thái mê người rồi."
"Bình thường."
Tâm tình cô không tốt nên chỉ đáp tùy ý cho có.
Thư Cù nhướng mày:
"Hạ tiểu thư muốn đi theo Hạ lão gia tới đâu thế?"
"Kinh thành."
"Xa như thế sao? Từ đây tới Kinh thành cũng phải mất mười ngày nửa tháng đấy, lặn lội đường xa. Ta nhớ hình như Hạ tiểu thư chưa bao giờ xa nhà đúng không?"
Phong Quang vẫn nhìn thẳng về phía trước, không thèm nhìn hắn ta lấy một cái:
"Ta đột nhiên muốn đi xa một chuyến, không được ư?"
Thư Cù trầm ngâm một chút:
"Chẳng lẽ... Hạ tiểu thư và Thuật Phong công tử cãi nhau à?"
Nghe nhắc tới cái tên này, trái tim Phong Quang đau nhói:
"Người khác vui vẻ vì hỉ sự, ta cãi nhau với hắn làm gì chứ?"
"Hỉ sự? Thuật Phong công tử thì có hỉ sự gì cơ?"
Rốt cuộc cô cũng quay đầu nhìn hắn, nói thản nhiên:
"Hắn muốn thành thân, ngươi nói xem là hỉ sự gì?"
"Chuyện này không thể nào đâu."
Thư Cù gần như là buột miệng thốt lên mấy tiếng này.
"Chuyện này thì có gì mà không thể chứ?"
Thư Cù bỗng nhiên không biết phải nói thế nào, trong lòng hắn ta rất rõ ràng, Thuật Phong sẽ không bao giờ thành thân với người khác, nhưng hắn ta lại không thể nào nói rõ cho cô hiểu được. "Hạ tiểu thư muốn tới Kinh thành là vì muốn rời khỏi nơi thương tâm này ư?"
"Không biết nữa..."
Cô rũ mắt xuống:
"Ta chỉ biết là, ta không muốn nhìn thấy cảnh hắn thành thân"
Thấy dáng vẻ đau lòng khổ sở của cô, Thư Cù luôn tự xưng là người thương hoa tiếc ngọc nhất lập tức động lòng trắc ẩn. Cây quạt trong tay hắn ta không ngừng phe phẩy, giống hệt như nội tâm hắn ta đang không ngừng đấu tranh giãy giụa vậy.
Phong Quang ngơ ngẩn hỏi:
"Giờ vẫn còn đang là mùa xuân, ngươi nóng như thế cơ à?"
Bàn tay cầm quạt của Thư Cù khựng lại, hắn ta tạm dừng hồi lâu rồi mới mở miệng nói:
"Hạ tiểu thư, có lẽ... cô có thể suy nghĩ tên của Thuật Phong công tử một chút xem có nghĩa là gì?"
Cái đầu tiên mà Phong Quang nghĩ tới là tên hắn có một chữ Phong giống tên mình, có điều cái này thì có nghĩa gì đâu chứ?
"Họ là của cha hắn, tên là do cha mẹ hắn đặt, có thể có ý nghĩa gì được chứ?"
Thư Cù rất muốn dùng quạt gõ vào đầu Phong Quang, nhưng hắn còn chưa kịp thử thì Hạ Triều đã đi tới, hắn đành phải từ bỏ ý tưởng này.
"Xe ngựa đã ổn rồi, Phong Quang, chúng ta tiếp tục lên đường thôi."
Hạ Triều lại chắp tay với Thư Cù:
"Thư đại nhân, chúng ta xin đi trước một bước."
"Đi thong thả."
Thư Cù gật đầu.
Phong Quang và Hạ Triều lên xe, rất nhanh, chiếc xe ngựa lại bon bon chạy trên đường.
Thư Cù nhìn theo xe ngựa nghênh ngang rời đi, hắn ta lắc đầu thở dài.
Cách huyện Đồng càng ngày càng xa, trong lòng Phong Quang càng lúc càng thêm thấy bất an một cách khó hiểu. Cô vẫn luôn nghĩ tới câu hỏi của Thư Cù, cũng không nghĩ ra cái gì, thế nên cô hỏi Hạ Triều:
"Cha, tên Thuật Phong có nghĩa là gì thế?" "Sao tự nhiên con lại hỏi cái này chứ?"
"Tự nhiên con thấy tò mò...
"Họ là của cha, tên do cha mẹ đặt, còn có thể có ý nghĩa gì được?"
Phong Quang im lặng.
Hạ Triều liếc nhìn con gái mình, lại thuận miệng nói thêm:
"Nếu cố gắng muốn suy ý nghĩa ấy mà, thì chắc là chữ Phong cũng giống như một cơn gió tự do thôi."
Câu giải thích này hoàn toàn không có gì bắt bẻ.
Phong Quang lựa chọn im lặng chống đỡ.
Vào ngày thứ mười, rốt cuộc hai cha con cũng tới được Kinh thành. Ở Kinh thành, Hạ gia cũng có một mảnh đất.
Lần này ra ngoài, Liên Tử không đi theo, Phong Quang cũng không mang theo nha hoàn hầu hạ nào khác. Cô cảm thấy chẳng sao hết, nhưng cha cô lại cảm thấy không ổn nên muốn tìm một nha hoàn tới hầu hạ cho cô.
x*wx*xx*x*x*x*x*
Nha hoàn mới tới này tên là Trịnh Tú Nhi, năm nay mới mười sáu tuổi, chỉ lớn hơn Phong Quang một chút. Cha mẹ nàng ta đều mất sớm, trong nhà chỉ còn gia gia, nhưng vì gần đây gia gia nàng ta bị bệnh, trong nhà không có tiền nên mới tới đây làm nha hoàn.
Phong Quang nghĩ thầm, làm gì có người nào đi ở mà không đáng thương chứ. Đối với nha đầu tên Tú Nhi này, cô cũng chẳng để nàng ta hầu hạ mình cái gì, chỉ cần giúp cô chải tóc là được rồi.
Mấy ngày nay, Hạ Triều biết tâm tình Phong Quang không vui nên chỉ cho cô một giờ giới nghiêm, chỉ cần cô về nhà trước giờ Thân là được, còn mặc kệ cô thích đi đâu chơi thì đi. Kinh thành khác xa với huyện Đồng, người ở đây rất đông đúc, cũng rất náo nhiệt, ngay cả đồ ăn vặt cũng phong phú hơn huyện Đồng nhiều, nhưng Phong Quang vẫn cứ không hề cảm thấy vui vẻ hơn chút nào.
Cô đếm trên đầu ngón tay tính ngày tính tháng, cũng không phải chưa từng khí phách nghĩ tới việc sẽ cướp tân lang trong ngày hôn lễ, nhưng mà... chính Thuật Phong đã nói, hắn không thích cô, chỉ đối xử với cô như một vấn bối mà thôi.
Thật là nguyền rủa hai chữ vãn bối!
Phong Quang càng nghĩ càng giận, trực tiếp bóp nát bánh hoa quế trong tay. Tú Nhi đứng sau lưng cô run lên bần bật:
"Tiểu thư, người không thích bánh hoa quế mà em mua sao?"
Đây là lần đầu tiên Tú Nhi làm nha hoàn, nàng ta cảm thấy vị tiểu thư này cái gì cũng tốt, chi là cả ngày tâm trạng cứ ủ ê mãi làm nàng ta cảm thấy áp lực vô cùng lớn.
Phong Quang nhìn Tú Nhi đang run rẩy, nhẹ nhàng đáp:
"Tay ta run thôi, đừng lo lắng thế."
Cũng không biết là trong lúc thất thần hai người họ đã đi tới nơi nào, từ một quán rượu truyền ra tiếng tranh cãi, ông chủ quán rượu nói:
"Lão Trịnh à, không phải chúng ta không cho ông uống rượu mà chúng ta đã nhận lời với cháu gái của ông rồi, sức khỏe của ông không tốt, không được uống rượu đâu, lỡ như uống rồi xảy ra chuyện gì, quán này của chúng ta không đền nổi."
"Bán cho ta một chút... cho ta uống một ngụm cho đỡ thèm thôi, cháu gái ta sẽ không biết đâu."
Ông lão mặc quần áo vải cầu khẩn đầy tội nghiệp.
Phong Quang chợt nghe Tú Nhi ở sau lưng hô lớn một tiếng: "Gia gia!"
Tiếp sau đó, Tú Nhân nổi giận đùng đùng chạy qua, giữ lấy ông lão mắng một tràng:
"Cháu sẽ không biết ư? Cháu mang ; kiếm tiền để chữa bệnh, mua thuốc cho ông, thế mà giờ ông còn chạy ra ngoài uống trộm rượu? Ông đã quên chuyện rượu sẽ làm cho bệnh tình của ông nặng thêm sao?"
Phong Quang quả thực được mở rộng tầm mắt, nhìn Tú Nhi giờ phút này đang giận dữ quát nạt, làm gì còn dáng vẻ nhát gan, nhút nhát như ngày thường nữa chứ?
"Không không không, Tú Nhi à, cháu đừng kích động, ông tới quán rượu để ngửi thôi. Ông không uống... không uống rượu."
Ông lão yếu ớt lảng sang chuyện khác,"Chẳng phải cháu đi làm nha hoàn cho người ta sao? Người ta cho cháu được nghỉ à?"
Tú Nhi đột nhiên nhớ ra mình vẫn còn là nha hoàn của Phong Quang, thế nên nàng ta vội vàng nhìn về phía Phong Quang, ngượng ngùng nói:
"Tiểu thư... thực xin lỗi, em đã quá kích động rồi."
"Không sao, không cần phải xin lỗi."
Phong Quang bước tới.
Ông lão nghe thấy tiếng của cô thì sửng sốt một chút, khi khoảng mặt cô hơn, tiện đà, không khỏi ngẩn người hồi lâu rồi mới phát ra âm thanh đầy khủng hoảng:
"Có quỷ!"
Phong Quang nhìn ông lão đang lâm vào khủng hoảng, không hiểu vì sao.
Tú Nhi vội vàng giữ lấy tay gia gia mình, giải thích:
"Gia gia à, đó là tiểu thư gia đình chủ nhân của cháu, không phải quỷ gì cả, ông đừng có nói nhảm nữa!"
"Không... không... Nàng ta là quỷ..."
Ông lão liều mạng trốn ra sau lưng cháu gái mình,"Tiểu thư... Người đã chết hơn ba mươi năm rồi, ta cũng đã tận tâm tận lực làm quản gia mấy chục năm ở Hạ phủ, cho dù có thù có oán thì người cũng không nên tới tìm lão già này chứ!"
Phong Quang ngây người thật lâu, thử bật lên hai tiếng để thăm dò: