Trong lòng Vương Từ hiểu, người đàn ông này rất tàn nhẫn, nếu hắn không chiếm được thì cũng sẽ không để bất kỳ ai chiếm được.
Nhưng nói một cách tương đối, bà cũng có thể xác định được rằng, chỉ cần Phong Quang ở bên cạnh hắn thì Phong Quang sẽ được bảo vệ thực tốt, thế nên Vương Từ liền nói ra điều kiện của mình:
"Ta có thể đồng ý để ngươi cưới Phong Quang, nhưng Phong Quang vừa mới cập kê, tuổi còn nhỏ, nếu lúc này mà mang thai thì sẽ không tốt với thân thể của nó, thế nên..."
"Hạ phu nhân yên tâm."
Chu Hạnh nói:
"Phong Quang sẽ không có con sớm thế đâu."
Ừm, có thể có hay không còn chưa chắc ấy chứ.
Vất vả lắm hắn mới phát hiện ra bảo bối này, sao có thể để một người chen chân vào giữa bọn họ nhanh như thế được?
Vương Từ không hiểu được ý trong lời hắn nói. Phụ nữ sinh con chẳng khác nào bước một chân vào quỷ môn quan.
Bà nghe thấy câu đảm bảo này là đã thấy yên lòng, thế nên bà nói với thái độ chắc chắn:
"Vậy ngươi cũng có thể yên tâm, sẽ không có ai phản đối hôn sự của các ngươi nữa."
Nói cho cùng thì ở Hạ gia, Vương Tử vẫn là người quyết định cao nhất.
Phong Quang ngửa đầu hỏi:
"Mẹ ta cứ thế đồng ý gả ta cho chàng rồi à?"
"Hạ phu nhân biết ta đối với Phong Quang rất thâm tình, tất nhiên sẽ đồng ý rồi."
Chu Hạnh cầm lấy một miếng bánh hoa quế đưa lên miệng cô,"Nàng thích ăn đồ ngọt nhất, ta đã cho người chuẩn bị riêng cho nàng đấy."
Cô cắn một miếng, ánh mắt sáng long lanh:
"Ngọt quá, ta rất thích!"
Hắn đã bảo thuộc hạ đưa bậc thầy làm điểm tâm ngon nhất Kinh thành cách huyện Đồng tám trăm dặm gấp rút đến đây làm bánh cho cô ăn, có thể không ngon được sao?
Miếng bánh hoa quế trong tay hắn nhanh chóng bị cô ăn hết, cô nhìn vụn bánh trên đầu ngón tay hắn, vươn đầu lưỡi hồng hào ra liếm láp theo bản năng.
Ánh mắt Chu Hạnh tối sầm xuống, nhưng vẫn nói dịu dàng:
"Cái này là vì muốn tốt cho nàng."
"Ta... Ưm!"
Mỗi cô bị hắn chặn lại.
Nụ hôn này rất ngọt, ngọt đến phát ngấy làm cho hắn càng muốn ngấy thêm một chút. Trước kia Chu Hạnh không hề thích ăn đồ ngọt, nhưng nếu là vị ngọt nếm từ miệng cô, hắn lại rất thích.
Vị ngọt dễ làm người ta nghiện, nhưng có cô ở bên cạnh, cho dù là nghiện thì có sao đâu cơ chứ?
Ngày mười lăm tháng này, đại tiểu thư Hạ gia gả chồng, người cô gả cho đương nhiên không phải người khám nghiệm tử thi Dương Kiếp kia mà là một vị công tử mới chuyển tới huyện Đồng cách đây không bao lâu.
Có người thở dài, vị công tử này bị tàn phế cả hai chân, thật tiếc cho đại tiểu thư như hoa như ngọc của Hạ gia.
Phong Quang nghe thấy những lời đó cũng rất giận. Những người này quả thực là chuyện trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tưởng. Sau đó cô lại cười tủm tim ngã nhào vào trong ngực tướng công của mình, ăn đậu hũ ngon lành... hoặc là, bị ăn đậu hũ ngon lành.
Bên người Chu Hạnh chỉ có một tên hộ vệ tên là Nhất Phúc, còn có bao nhiêu người ngầm bảo vệ hắn thì Phong Quang không biết, mà cô cũng chẳng quan tâm. Phong Quang và Chu Hạnh sống bình yên ở huyện Đồng một năm, tới mùa xuân năm thứ hai, có một phong thư được gửi tới từ Kinh thành
Bệ hạ trong cung lâu ngày không gặp Thái tử nên rất mong nhớ, đặc biệt gửi một phong thư triệu Thái tử hồi cung cũng thuận tiện đưa Thái tử phi về cung yết kiến.
Phong Quang lo sợ không yên:
"Chu Hạnh, tại sao Hoàng thượng lại đột nhiên muốn gặp chàng? Hay là chúng ta đừng quay về có được không?"
"Là phụ hoàng triệu kiến, nếu ta từ chối thì là tội đại bất kính."
Hắn búng khẽ chóp mũi nhỏ của cô, hơi buồn cười khi thấy cô cứ lo lắng như một con cừu non không yên trong lòng. Cô cầm lấy tay hắn:
"Nhưng ta cứ cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ quặc..."
"Không phải cảm giác của Phong Quang đâu, sự thật vốn là như thế."
**x*xx*x*x**%
"Ý chàng là sao?"
"Phong Quang nghĩ vị ở trong cung kia tại sao biết ta sẽ thành hôn mà không hề phản đối, còn đồng ý cho ta cưới vợ ở bên ngoài chứ?"
Hiện giờ, hắn thậm chí còn không muốn gọi hai tiếng "phụ hoàng" nữa.
Đúng thế, nói gì thì nói hắn vẫn đang đeo cái mác Thái tử, cưới Thái tử phi ở bên ngoài, còn là tiểu thư của một thương nhân, chuyện này rất không hợp tình hợp lý. Nhưng vị Hoàng đế kia vẫn đồng ý, không những không phản đổi mà thậm chí còn phải người mang quà tới tặng nữa.
Phong Quang nhanh chóng nghĩ ra:
"Ông ấy muốn... muốn..."
Nhìn vào mắt hắn, cuối cùng cô vẫn không nói ra được thành lời.
Chu Hạnh mim cười, kéo tay cô, ôm chặt cô trong lồng ngực mình, vuốt ve mái tóc cô và nói:
"Vì trấn áp nội loạn của bên nhà ngoại mà chân ta đã bị thương, dù thế nào thì ta cũng chẳng còn đủ tư cách làm Thái tử nữa. Ông ấy không trực tiếp phế bỏ cái ghế Thái tử của ta cũng chỉ là vì... ta đã bị phế mất đôi chân trong lúc trấn áp bạo loạn mà thôi."
Dù sao thì hắn cũng không hề tham dự vào cuộc bạo loạn đó, nếu hắn không bị tổn thương tới chân thì còn dễ làm, nhưng đôi chân bị thương đã chứng minh cho lòng thành của hắn, nếu lão Hoàng đế lại trực tiếp phế ngôi vị Thái tử của hắn và lập Thái tử mới thì chắc chắn sẽ bị mọi người chỉ trích.
Nhưng giờ đã qua một năm rồi, cũng đã tới lúc đó.
Huống hồ, trong cung cũng truyền ra tin tức rằng Nhị hoàng tử mất tích nhiều năm trước cũng đã được tìm trở về.
Hoàng gia ít con nối dõi, ngoại trừ Đại hoàng tử do Hoàng hậu sinh ra thì chỉ còn Tam hoàng tử và Tử hoàng tử còn ít tuổi. Bên họ ngoại của bọn họ có thân phận thấp kém, lại mới chỉ là trẻ con bảy, tám tuổi, không cần phải suy xét tới. Nhưng Nhị hoàng tử mới được tìm về kia thì khác, mẫu phi của hắn là phi tử mà lão Hoàng đế sủng ái nhất, chỉ nhỏ hơn Chu Hạnh có mấy tháng mà thôi. Theo bí mật lưu truyền trong cung thì năm đó Hoàng trai mình nên nhân lúc
Bệ hạ ra ngoài chinh chiến, bà đã phái người lén đưa Nhị hoàng tử ra khỏi cung.
Mà Hoàng hậu đã qua đời nhiều năm, bà hoàn toàn không thể nào cãi lại những lời lên án buộc tội này, vậy thì chỉ có thể mặc định là do bà làm.
Bởi vậy, có thể thấy được, cái ghế Thái tử của Chu Hạnh quả thực không thể tiếp tục ngồi được nữa.
Chu Hạnh nói hết ngọn ngành mọi chuyện cho Phong Quang nghe, cô hiểu rõ trong lòng, lần này khó mà tránh được phải về Kinh thành một chuyến. Thậm chí... có lẽ Chu Hạnh sẽ một đi mà không trở lại, có thể sẽ bị giam cầm cả đời, cũng có thể sẽ mất mạng.
Cô nắm chặt góc áo của hắn:
"Cho dù chàng đi đâu thì ta cũng sẽ đi cùng chàng."
"Tất nhiên ta cũng không nỡ để Phong Quang rời khỏi ta."
Hắn đặt một nụ hôn lên trán cô,"Yên tâm đi, ta sẽ không để nàng gặp phải chuyện gì."
"Chàng cũng không thể gặp phải chuyện gì được."
Hắn cười ôm cô vào lòng:
"Được... Ta sẽ không để mình xảy ra chuyện gì cả đâu, càng không để nàng gặp chuyện."
Chân Chu Hạnh không tiện nên bọn họ mất nửa tháng mới quay về tới Kinh thành. Sau khi tiến vào hoàng cung đầu tiên là Chu Hạnh đưa cô về Đông Cung. Đây là tẩm cung của Thái tử, chỉ có Thái tử mới có quyền vào ở. Có điều Chu Hạnh cũng sắp dọn ra khỏi nơi này, nhưng trước khi danh hiệu Thái tử bị tước đi, hắn cũng chỉ có thể nghỉ lại ở đây mà thôi.
Không lâu sau, thái giám bên cạnh Hoàng đế tới:
"Điện hạ, Bệ hạ biết ngài đã hồi cung nên vô cùng mừng rỡ, đặc biệt phái nô tài tới mời Thái tử điện hạ và Thái tử phi tới Ngự thư phòng một chuyến."
"Làm phiền công công truyền chỉ rồi, ta chuẩn bị một chút, sẽ xong rất nhanh thôi."
Công công truyền chỉ nhanh chóng rời đi, Phong Quang thấp thỏm cầm tay Chu Hạnh, không phải vì sắp đi gặp Hoàng đế tôn quý nhất của đất nước này mà là bởi vì cô lo lắng chuyện lão Hoàng đế kia sẽ làm gì hắn.