Nơi Kinh thành phồn hoa, tuy đã tới lúc mặt trời lặn rồi nhưng tiếng rao bán của những người bán hàng rong vẫn vang lên không dứt.
Học đường tan học.
Một thiếu niên chừng mười hai tuổi đi ra sau cùng, da hắn trắng nõn nà, dung mạo càng không có gì để bắt bẻ, mà điều khiển người ta chú ý nhất trên người hắn chính là mái tóc bạc trắng. Nhưng cái này cũng chẳng gây trở ngại gì, thậm chí càng làm hắn có thêm một vẻ đẹp rung động lòng người, thêm vào đó là sự chững chạc không phù hợp với tuổi tác. Tuy tuổi hắn còn nhỏ nhưng lại mang theo khí chất cao quý mà người thường không thể nào có được.
Những người xung quanh dù có nhìn thấy bao nhiêu lần rồi đi nữa, thì chỉ cần nhìn thấy cậu bé tóc bạc này, bọn họ sẽ lại đều nhỏ giọng bàn tán. Nam hài này là tiểu công tử của Linh Lung trang, không ai biết lai lịch của Linh Lung trang thế nào, chỉ biết có một ngày đột nhiên nó xuất hiện ở Kinh thành, cho đến giờ vẫn không ai thăm dò được thế lực ở sau lưng nó.
Một cô bé chừng bảy, tám tuổi chạy tới, trong tay ôm một đống đồ ăn, toàn là đồ ngọt. Tiểu cô nương này rất đáng yêu, trên người mặc tơ lụa thượng hạng làm lộ ra thân phận cao quý của nàng ta.
Nàng ta đưa hết đồ ăn trong tay ra trước mặt cậu bé giống như hiến vật báu:
"A Hạnh, ta cho ngươi hết tất cả đồ ăn ngon này, ngươi hãy làm bạn với ta đi!"
"Hứa tiểu thư."
Thiếu niên hơi gật đầu:
"Hảo ý của ngươi, lòng ta xin nhận."
Tiểu nữ hài này tên là Hứa Linh, là con gái một của Binh bộ Thượng thư đương triều. Hứa thượng thư mãi mới sinh được đứa con gái này, vì thế sủng ái nàng ta vô cùng.
Hứa Linh không thích sự từ chối của hắn, bĩu môi:
"Ta thích ngươi mới tặng đồ cho ngươi, tại sao ngươi lại từ chối ta chứ?"
"Ta không thích ăn đồ ngọt."
Hơi dừng một chút, hắn lại mỉm cười nói thêm một câu nữa:
"Ta càng không thích nữ nhỉ ăn đồ ngọt." "A Hạnh!"
"Hứa tiểu thư, nam nữ hữu biệt, xin đừng gọi ta như thế."
"Chu Hạnh! Ngươi làm ta quá tức giận đấy!"
Tiểu cô nương tức đến mức ném hết đồ trong tay đi, nha hoàn sau lưng nàng ta vội vàng khuyên bảo nàng ta hãy bớt giận.
Chu Hạnh chỉ cười:
"Nếu không có việc gì khác, xin thứ cho ta đi trước một bước."
Hứa Linh tức đến phát điên, muốn đuổi theo nhưng lại bị người hầu kéo về nhà với lý do trời đã muộn rồi.
Người qua đường vừa rồi còn đang xem náo nhiệt lập tức ai trở lại với việc của người nấy
Chu Hạnh đang đi ở trên đường, đột nhiên dừng chân lại, hắn thấy được một người, một nữ tử mặc váy áo màu đỏ.
Nữ tử này rất xinh đẹp, váy áo màu đỏ càng tôn lên dáng người thướt tha của cô, có không ít nam nhân lén nhìn theo cô nhưng cô lại chẳng phát hiện ra, bởi vì cô đang nhìn chằm chặp vào xâu kẹo đường hồ lô trong tay người bán hàng rong. Ánh mắt xinh đẹp như sáng bừng lên, vẻ mặt thèm nhỏ dãi vô cùng đáng yêu, chỉ thiếu điều viết mấy chữ lớn "Ta rất muốn ăn" lên trên mặt khiến cho người qua đường không thể rời tầm mắt đi.
Chu Hạnh đứng yên tại chỗ rất lâu, sau đó hắn đi qua đó, lấy hai đồng tiền ra:
"Một xâu kẹo hồ lô."
"Có ngay."
Người bán hàng rong lập tức rút ra một xâu kẹo đưa cho hắn:
"Tiểu công tử cầm cẩn thận."
Quả nhiên, ánh mắt đáng thương của cô lại dừng trên người hắn.
Chu Hạnh tự nhiên cảm thấy tâm tình vô cùng vui vẻ, hắn đưa xâu kẹo qua cho cô:
"Muốn ăn không?"
"Muốn!"
Cô trả lời vô cùng quyết đoán, không một chút rụt rè nào.
"Ngươi nói cho ta biết tên của ngươi, ta sẽ cho ngươi kẹo hồ lô."
Cô hơi khựng lại, rồi nghiêng đầu hỏi: "Tại sao ngươi lại muốn biết tên của ta chứ?"
Hắn lắc đầu, cười khẽ một cái:
"Ta chỉ biết là ta muốn biết tên người, nhất định phải biết."
mm
Cô cười, khóe mắt cong lên giống như trăng non vô cùng đáng yêu:
Hắn khẽ đọc lại cái tên này, trong lòng tự nhiên dâng lên cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, điều này khiến cho vẻ mặt ôn hòa của hắn hơi cứng lại.
Phong Quang hơi khom lưng, cúi đầu nhìn hắn:
"Ta đã nói cho ngươi biết tên của ta rồi, vậy còn ngươi? Tên người là gì?"
Thiếu niên phục hồi lại tỉnh thần:
"Ta họ Chu, tên chỉ có một chữ Hạnh."
"Chu tiểu công tử."
"Ngươi có thể gọi ta là A Hạnh."
"Sao? Chẳng phải ngươi vừa mới nói với một tiểu cô nương là nam nữ hữu biệt hay sao, không nên gọi ngươi là A Hạnh cơ mà?"
"Những người khác không thể, nhưng ngươi có thể."
Trên gương mặt đẹp như tranh của Chu Hạnh cất giấu sự dịu dàng:
"Đây là kẹo hồ lô của ngươi."
Phong Quang nhận lấy kẹo hồ lô, cô cũng không vội vàng ăn ngay mà lại nói tiếp:
"Hình như ta nhớ là ngươi vừa mới nói ngươi không thích nữ nhi ăn đồ ngọt cơ mà."
"Ta không chán ghét ngươi."
"Thế thì thật vinh hạnh cho ta..."
Trên auZna mắt cô nở râ mêt nu cười chớn mắt mấy cái. lai dùng na#Œ khí lấy lòng nói với hắn:
"Ta ra ngoài không mang theo tiền, nếu A Hạnh có tiền, liệu có thể..."
Hắn nói thẳng:
"Ta còn chưa nói là có thể gì cơ mà."
"Mỗi lần chỉ có thể ăn một xâu kẹo hồ lô."
Đôi mắt cười của thiếu niên như có ma lực nhìn xuyên thấu, tuy cô chưa nói hết nhưng hắn cũng đã biết ngay được là cô muốn nói gì rồi.
Phong Quang lại tỏ vẻ tội nghiệp, nói:
"Sau này ta sẽ trả lại tiền cho ngươi mà."
"Ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ không tốt cho răng của ngươi."
"Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, sao ngươi lại quan tâm ta như thế?"
"Đã là bèo nước gặp nhau, sao ngươi lại nhận xâu hồ lô của ta chứ?"
Phong Quang ngẫm nghĩ một chút, quả thực không có cách nào để phản bác. Cô đột nhiên vươn ngón trỏ ra, chọc lên gương mặt hắn, cười vui vẻ:
"Trẻ con mà thật lắm lý lẽ..."
Hắn cầm lấy cái ngón tay đang nghịch ngợm của cô, ý cười như có như không vẫn còn vương trên môi, càng nhiều thêm vẻ ưu nhã đầy đáng tin hiếm có. Hắn cầm lấy tay cô:
Mặt Phong Quang đỏ lên, không ngờ mình lại bị một đứa trẻ mười hai tuổi trêu chọc tới mức này.
Cô vội vàng thu tay lại, cười hì hì nói:
"Tên nhóc này, những lời phong lưu kia là do ai dạy ngươi hả?"
"Đây không phải lời nói phong lưu, là nói thật."
Khóe môi hắn nở một nụ cười làm người ta hoa cả mắt, lại bồi thêm một câu:
"Ta không phải trẻ con.
"Nhưng với ta mà nói thì ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi."
"Rồi ta sẽ lớn lên." Chu Hạnh lẳng lặng nhìn cô, thấy nụ cười tươi rói của cô thì trong lòng lại dâng lên một sự mờ mịt khó nắm bắt, bóng hình cô chìm trong ánh hoàng hôn, dường như có thể biến mất bất kỳ lúc nào.
Trong lòng hắn không hiểu sao lại sinh ra một sự khủng hoảng, hắn liền cầm lấy tay cô lần nữa:
"Ngươi có bằng lòng theo ta về nhà không?"
Yêu cầu này tới quá mức đột nhiên và cũng quá mức không hợp lý, đây không giống những lời mà hắn có thể nói ra được.
Phong Quang cũng chỉ hoảng hốt một chút, sau đó nhẹ nhàng nói:
"A Hạnh, ngươi có biết, nam nhân không thể tùy tiện nói muốn nữ nhân theo mình về nhà không hả?"
"Tại sao? Có rất nhiều nữ nhân muốn theo ta về nhà mà."
Đây là lời nói thật, danh tiếng của hắn trong đám nữ nhân trước giờ luôn rất cao.
Phong Quang vươn một ngón tay khác dí lên trán hắn:
"Tên nhóc ngu ngốc, nam nhân nếu tùy tiện mang một cô nương về nhà chính là làm hỏng sự trong sạch của người ta đấy."