Hải tặc lôi chùy ra, quét một vòng trúng một mớ người, tổ đội có pháp sư thì buff máu, không có pháp sư thì tự cắn thuốc hồi máu, bò dậy tiếp tục chiến đấu. Đương nhiên cũng có người giống đám Phong Quang, họ đứng bên ngoài, chờ thời cơ đến thì xông vào.
Máu của Boss thế giới rất nhiều, cần rất nhiều người chơi đồng tâm hiệp lực mới đánh chết được nó. Khoảng năm phút sau, cột máu của hải tặc về không, chỉ để lại một câu "Ta không cam tâm" rồi ngã rầm xuống đất.
Rương báu vật rơi trên mặt đất, trừ những người cùng tổ đội, tất cả người chơi đều thấy tên trên đầu nhau đỏ lừ.
Triều Lộ thấy thời cơ đến, bèn rút roi giắt bên eo ra, cô ta phi người xuống,"Vãn Dương, buff máu cho em."
Vừa dứt lời, cô ta đã lao vào một đám tên hiện trên đầu đỏ lừ, thi triển mấy chiêu.
Cô ấy đi theo Phong Quang, trang bị trên người đương nhiên cũng không hề thua kém, chỉ vụt mấy roi xuống đã khiến đám người chơi còn ít máu ngã rạp. Phong Quang ngồi trên cây lấy cây sáo ngọc trắng ra, cô đặt nó bên miệng, thổi một giai điệu đơn giản, sóng âm bay tới gần Lộ Triều, cột máu của Lộ Triều vừa mới tụt một đoạn lập tức lại đầy.
Phong Quang là pháp sư trị liệu từ xa, không cần thiết phải lao về phía trước.
Người biết nhìn hàng nhận ra ngay cây sáo trong tay cô.
Thân sáo được làm bằng ngọc Tuyết Lan trong suốt óng ánh, đuôi sáo được thắt bằng tơ Xích Hỏa đỏ rực Hai món đồ này đều là đồ quý mà Boss thế giới trước làm rớt, chúng không phải do cô cướp rương bảo vật có được, mà là cô chỉ một số tiền lớn để mua về.
Hiện tại cây sáo trên tay Phong Quang là vũ khí trị liệu cao cấp nhất của cả server này, bởi vậy kĩ năng thổi sáo dở tệ của cô còn tốt hơn ngàn lần đống pháp sư buff máu kia.
Đánh Triều Lộ mà cô ấy không rớt giọt máu nào, người tỉnh mắt đương nhiên sẽ di chuyển tầm mắt đến Phong Quang.
Họ cầm kiếm và nhìn đồng đội mình, sau mười phút trầm mặc thì một trái một phải lao vào tấn công Phong Quang.
Ánh mắt Phong Quang lạnh lẽo, cô giơ tay lên, chiếc vòng bạc trên cổ tay vang lên tiếng chuông trong trẻo, sóng âm cực mạnh đánh bay mấy người còn chưa kịp đến gần. Lúc này trên đầu có ánh kiếm lóe lên, Phong Quang phi người nhảy xuống, nhẹ nhàng tiếp đất, sau đó móc ba viên thuốc màu trắng trong túi ra, xoay người ném vào kẻ đang chạy tới.
Viên thuốc chạm vào người bèn lập tức nổ tung, hiệu quả mạnh mẽ như vậy đương nhiên sẽ làm mất toàn bộ máu của đối phương, trước mặt cô là một biển người đổ rạp.
Có thể nhìn ra, Phong Quang đúng là không dựa vào kỹ năng để trở thành nữ thần.
Cô hoàn toàn dựa vào trang bị cực phẩm và đạn dược quý giá trên người, là pháp sư, tất nhiên cô phải tiêu không ít tiền để bảo vệ chính mình.
Cuộc chiến lúc này đã đi đến hồi kết, người còn sức chiến đấu không còn bao nhiêu.
Triều Lộ tự tin nở nụ cười, vung roi ra, thừa dịp người ta né tránh theo bản năng, cô dùng tốc độ ánh sáng nhanh chóng tới gần cái rương.
Nhưng khi chỉ còn 10cm nữa là tới, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng đàn, nội lực mạnh mẽ đánh văng tất cả người đang trong cuộc chiến.
Phong Quang đón lấy cơ thể Triều Lộ đang bay về phía mình.
Cô đứng ở nơi khá xa nhưng vẫn bị lùi mấy bước bởi dư âm của tiếng đàn.
Thấy Triều Lộ chỉ còn lại chút máu, máu của cô cũng chỉ còn một phần ba, Phong Quang bèn dùng tiếng sáo và tiếng chuông xuất chiêu làm máu của cả hai người đều được bơm đầy.
Những người khác thì không được may mắn như thế, không có pháp sư chăm sóc, nằm la liệt dưới đất.
Hiện giờ chỉ có ba người đang đứng, Phong Quang, Triều Lộ và một chàng trai mặc trang phục đen tuyền.
Chàng trai đó lưng đeo đàn, từ giữa không trung chậm rãi hạ xuống đất.
Anh ta vừa mở mắt đã tỏa ra khí chất mạnh mẽ khiến người nhìn sợ hãi, trong vòng bán kính mười mét quanh anh ta không còn người nào sống.
ID Hoa Cúc Lớn:
"Mẹ nó, là Trầm Vô Ngôn!"
ID Nòng Nòng Nòng Nọc:
"Trời ơi, sao có thể là đại thần Trầm Vô Ngôn!" "Không phải Trầm Vô Ngôn từ lâu rồi không cần trang bị của Boss thế giới nữa ư, sao anh ta lại đến đây?"
ID Khoai Tây Nhỏ Chạy Rất Nhanh:
"Á!!! Đại thần!!!"...
Kênh trò chuyện lân cận sôi sục.
Trong game "Giang Hồ" thiết lập người chết không thể lên tiếng, họ đành phải dùng khung đối thoại hiện ở trên đầu mình để nói chuyện, Trầm Vô Ngôn vừa xuất hiện, người chết cũng quên mất việc quay về thành để hồi sinh.
Trầm Vô Ngôn là ai? Anh ta là bang chủ của Mê Âm Các, cũng là nam thần số một toàn hệ thống Game, từ khi "Giang Hồ" mở cửa cho đến nay, anh ta luôn đứng đầu trong bảng xếp hạng giá trị sức mạnh, đến bây giờ địa vị chưa từng thay đổi, fan nữ nhiều vô số, nhưng anh ta lại không thật lòng yêu một ai.
Lúc này, bỗng nhiên có một cô gái với vóc dáng nhỏ bé chạy tới, mọi người đều nhìn bảng tên chỉ có ba chữ trên đầu cô ta:
"Triệu Tiểu Lộ".
Ngạc nhiên hơn nữa là, cô ta chạy tới bên Trầm Vô Ngôn, sau đó vịn vào thân cây bên cạnh thở hổn hển, xem ra cô ta chạy rất mệt.
Trầm Vô Ngôn đưa tay ra, chiếc rương trên mặt đất tự động bay tới tay anh ta, anh ta nhìn Triệu Tiểu Lộ, nhét cái rương vào lòng cô ta.
Triệu Tiểu Lộ chưa kịp hoàn hồn:
"Gì vậy?"
"Cho em."
Ngay lập tức, kênh trò chuyện lân cận càng sôi nổi hơn.
ID Kẹo Dẻo Cầu Vồng:
"Mẹ nó, hai người họ có mối quan hệ gì vậy!"
ID Một Cơn Mưa Phùn:
"Chẳng lẽ cô ấy là bang chủ phu nhân của Mê Âm Các?"
"Yêu tỉnh phương nào dám cướp nam thần của ta!"
ID Phi Phi Liễu:
"Không, tôi không tin đây là thật!"...
Dù kênh Trò chuyện lân cận chém gió hăng say đến thế nào, Trầm Vô "Mở ra đi."
Triệu Tiểu Lộ ngơ ngác mở rương ra theo mệnh lệnh.
Trong đầu của tất cả mọi người đều vang lên âm thanh của hệ thống game:
"Giang Hồ bố cáo thiên hạ, người chơi Triệu Tiểu Lộ đã mở rương bảo vật của hải tặc, tìm thấy Bích Lạc Hoa trăm năm khó gặp, mời các hiệp khách có hứng thú nhanh chóng vào Khu rừng Sương Độc tham quan."
Tác dụng riêng của Bích Lạc Hoa chẳng qua chỉ có thể dùng để làm quần áo trị liệu, phẩm chất tím, nhưng khi dùng nó với tơ Xích Hỏa, có thể giúp vũ khí phẩm chất tím biến thành phẩm chất cao nhất là màu cam. Uy lực thuộc tính của vũ khí không chỉ được nâng cao, mà xung quanh thân vũ khí còn tỏa ra ánh sáng nhạt thanh nhã, tăng thêm vẻ đẹp cho vũ khí.
Được rồi, câu cuối cùng mới là quan trọng, Phong Quang vẫn luôn một lòng miệt mài theo đuổi cái đẹp.
Trầm Vô Ngôn xoay người dẫn Triệu Tiểu Lộ định rời khỏi.
Phong Quang bước ra:
"Khoan đã!"
Trầm Vô Ngôn dừng bước, quay người nhìn Phong Quang, ánh mắt lạnh nhạt, Triệu Tiểu Lộ cũng cảm thấy thấp thỏm vì mình bị đám đông vây quanh.
"Trầm Vô Ngôn, quan hệ giữa anh và cô ta là gì?"
Phong Quang thẳng thắn hỏi, trong đám người đứng xem, người chơi nam lập tức gào to:
"Mẹ nó, chắc không phải nữ thần cũng thích Trầm Vô Ngôn đấy chứ!", còn người chơi nữ thầm nghĩ hỏi rất hay!
Ánh mắt Trầm Vô Ngôn lạnh lùng:
"Không liên quan gì đến cô."
Phong Quang không hề sợ hãi ánh mắt lạnh lẽo đó của anh ta, cô khoanh tay, chau mày:
"Sao, chẳng lẽ cô ta đúng là bang chủ phu nhân của anh?"
"hông không không cô hiểu lầm rầi" Triệu Tiểu Lộ vội vàng xua tay,"Tôi và anh ấy không giống như mọi người nghĩ đâu, đây là lần đầu tiên tôi chơi game này, anh ấy là sư phụ dạy tôi chơi."
Sư phụ? Chuyện cười gì đấy, Trầm Vô Ngôn chưa từng nhận đồ đệ, huống chỉ lần này lại nhận một đồ đệ nữ! Tính chơi trò "sư đồ luyến" à!
Sắc mặt Phong Quang khẽ thay đổi, cô cắn môi, nói:
"Này, tôi muốn mua Bích Lạc Hoa, hai người ra giá đi."
"Nếu cô thích, tôi có thể cho... cô..."
Dưới ánh mắt cảnh cáo của Trầm Vô Ngôn, giọng nói của Triệu Tiểu Lộ dần dần nhỏ lại, cuối cùng một chữ cũng không dám nói thêm.
Giọng nói của Trầm Vô Ngôn vẫn điềm tĩnh:
"Vô giá."
Phong Quang cười cười, cô lấy cây sáo của mình ra,"Vô giá là gì? Anh xem, năm đó họ đều nói thứ này vô giá, không phải sau này đều rơi vào tay bổn tiểu thư đó sao."
"Nếu đã vậy, cô nghĩ mình đáng giá bao nhiêu tiền, dùng cái giá tương đương để mua Bích Lạc Hoa cũng được."
"Anh! Anh dám đánh đồng bổn tiểu thư với một bông hoa trong game!"
"Cô không ra giá, vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa."
"Trầm Vô Ngôn!"
Trầm Vô Ngôn nhếch khóe môi đầy châm biếm, kéo tay Triệu Tiểu Lộ nhảy vào hố không gian.
Triều Lộ cảm thán:
"Chao ôi, không dao động trước tiền tài, không hổ là đại thần Trầm Vô Ngôn."
Phong Quang tức giận:
"Em nói gì đấy!"
"Không... không, em không nói gì hết."
Thật ra Triều Lộ thầm nghĩ có lúc cũng nên có người làm giảm uy phong lấy tiền đè người của Phong Quang.
"Sau này em bị đánh, đừng mơ chị giúp cho."
"Ơ, Phong Quang..."
Hệ thống game: Người chơi Văn Dương rời khỏi tổ đội, tổ đội của bạn Triều Lộ nhìn Phong Quang dùng khinh công bay đi xa, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mình, cô nàng bĩu môi, toi rồi, lần này đại tiểu thư tức giận thật rồi. Thật ra Phong Quang không bay đi đâu xa, thậm chí cô còn chưa rời khỏi Khu rừng Sương Độc, nhưng cô cảm thấy mình đã không còn mặt mũi nào, cần phải rời khỏi chỗ đông người ngay và luôn.
Cô thầm nghĩ ngoài Trầm Vô Ngôn ra, cô cũng là nhân vật số hai làm mưa làm gió trong "Giang Hồ" luôn dùng tiền để xưng bá võ lâm, từ khi nào mà bị người ta châm chọc rõ ràng như vậy, ngay cả ngoài đời thật cũng chưa có ai dám nói chuyện với cô như thế.
Phong Quang bực tức đá một viên đá trên mặt đất, nghe thấy tiếng kêu rất nhỏ của động vật từ phương xa vang lên, cô bèn ngẩng đầu nhìn, thấy một con sóc đang nằm trên đất, trong mắt có mấy ngôi sao đang xoay tròn, hiển nhiên viên đá Phong Quang đá không may trúng vào con sóc đó.
Gặp sóc trong game là bình thường, nhưng con sóc màu trắng như tuyết thế này thì vô cùng hiếm gặp, người tinh mắt nhận ra ngay đây là sóc bạc, có thể dùng để chế tạo dược liệu cao cấp.
"Ha ha, xem ra vận may của mình cũng khá khẩm đấy chứ."
Phong Quang chạy nhanh tới, vừa đưa tay định xách con sóc lên thì một tên Trình Giảo Kim lại nhảy ra giữa đường, nhặt sóc bạc còn nhanh tay hơn cả cô.
"Ơ này, anh!"
Cô ngẩng đầu, một người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Người đó rất cao, cũng rất gầy, mặc bộ quần áo đen tuyền, dưới vành mũ thấp thoáng nửa gương mặt tái nhợt, vóc dáng hắn gầy gò yếu ớt, nhưng khí chất tỏa ra từ người hắn lại hoàn toàn ngược lại.
Không nhìn thấy ID(1) và thông tin của hắn, thường thì, chỉ có người sắm vai sát thủ khi đang nhận nhiệm vụ mới có thể "mai danh ẩn tích", chỉ khi hắn làm nhiệm vụ xong, hoặc quá thời gian làm nhiệm vụ thì người ngoài mới nhìn thấy được thân phận của hắn.
Phong Quang không quan tâm hắn có phải là sát thủ hay không, lớn tiếng la lối:
"Ê, con sóc này tôi nhìn thấy trước, nó là của tôi!"
"Nhưng hiện giờ nó đang nằm trên tay tôi."
Giọng nói của hắn cũng khàn khàn trầm thấp, giống với cảm giác âm u mà hắn đem đến cho người khác.
"Nhưng là do anh cướp, con sóc này đã bị tôi đánh hôn mê rồi!" "Anh..."
Ở đây không có người khác, thứ cô dùng để đánh con sóc hôn mê cũng chỉ là một viên đá, cô đi đâu lấy bằng chứng đây?
"Anh đừng cả vú lấp miệng em, tự anh nghĩ mà xem, nếu tôi không đánh con sóc xỉu, anh có thể dễ dàng bắt nó được à?"
"Có một thành ngữ là ôm cây đợi thỏ."
"Chẳng lẽ nó giống con thỏ, ngất xỉu vì tự mình đâm đầu vào cây saol?"