Nhưng Phong Quang có tiền thì cũng không quên phần của Hạ Thiên, đối với Hạ Thiên, Phong Quang không chỉ là bà chị họ mà còn là bà chủ lớn. Tuy nhiên dù cho giả sử Phong Quang không có tiền, Hạ Thiên vẫn thích bà chị họ đã chăm sóc mình từ nhỏ này.
Tâm trạng Phong Quang không tốt:
"Lo bài vở của em đi, nếu để chị thấy ngày nào em cũng chơi game, xem chị có dám mách với chú không."
"Vâng vâng vâng, em đi học bài đây, chị đừng tức giận nữa nhé!"
Hạ Thiên nhát gan cúp điện thoại.
Cơn tức của Phong Quang cũng dập được phân nửa. Cô kéo rèm cửa sổ ra, nhìn đám phóng viên đang chen chúc trước cổng bèn bĩu môi không quan tâm, rồi lại đóng rèm cửa lại, nhiệm vụ của cô là "tán trai", mấy kẻ không liên quan này cô chẳng thèm bận tâm...
Hôm sau là ngày khai giảng học kì kế tiếp, dù thế nào, Phong Quang vẫn phải đến trường điểm danh. Sáng sớm, cô ngồi vào xe, tài xế lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Hạ bằng cửa sau.
Đại học đứng đầu thành phố A chính là đại học A, an ninh của trường rất nghiêm ngặt, trừ khi có sự đồng ý của hiệu trưởng, những phóng viên đó không thể vào được trường.
Phong Quang đi vào trong trường, nhắm mắt làm ngơ những người xung quanh, với thân phận của cô, không ai dám chọc vào để gây thêm phiền phức.
Để đến tòa nhà giảng đường thì phải đi qua một con đường nhỏ rợp bóng cây, người đi trên đường khá nhiều, Phong Quang vừa mới đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng cãi nhau phát ra từ cách đó không xa.
Cô nhìn theo hướng vang lên tiếng ồn ào, nhưng chưa nhìn rõ thì đã ngã sõng soài xuống đất vì bị cô gái đang chạy tới va phải, cô xây xẩm mặt mày, còn cô gái kia đang đè trên người cô.
"Tiểu Lục!"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông có vẻ bồn chồn, anh ta vội vàng dìu cô gái có vẻ ngoài trong sáng kia lên, gương mặt đẹp trai lạnh lùng mang theo sự lo lắng:
"Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
Anh trai à, người có sao phải là cô mới đúng chứ!? Phong Quang đứng "Này, hai người đã chim chuột đủ chưa? Có nên xin lỗi người qua đường nằm không cũng trúng đạn là tôi không?"
Người đàn ông quay đầu lại, nhìn cô gái xinh đẹp kiêu ngạo trước mặt, chau mày nói:
"Hạ Phong Quang."
"Úi dào, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Thẩm Vật Ngôn."
Vừa dứt lời, Hạ Phong Quang nhìn cô gái bên cạnh anh ta đầy thâm ý,"Sao thế, hôm nay cô cố ý va vào tôi, là để trả thù vụ tôi hắt nước vào người cô à?"
"Cô Hạ, không phải thế!"
Triệu Tiểu Lục vội vàng phủ nhận, cô nàng sốt ruột đến nỗi nước mắt chực trào ra,"Tôi không cố ý va phải cô, tôi xin lỗi, rất xin lỗi cô."
Thẩm Vật Ngôn che chở cho Triệu Tiểu Lục sau lưng mình, trên người anh ta toát ra khí chất vương giả không ai có thể sánh nổi,"Hạ Phong Quang, chỗ này không phải là tập đoàn Hạ thị, cô khiêm tốn một chút đi."
"Khiêm tốn? Khiêm tốn thế nào cơ?"
Phong Quang cười khẩy, gương mặt xinh đẹp mang theo sự sắc sảo ghê gớm,"Thẩm Vật Ngôn, lúc đầu tôi chỉ vô ý đổ nước lên người cô ta, nhưng anh lại cho bổn tiểu thư một cái tát, ngần này tuổi rồi, bổn tiểu thư đây chưa từng bị ai đánh.
Hôm nay cô ta va vào tôi, anh luôn dương cao tỉnh thần chính nghĩa cơ mà, sao không cho thêm một cái tát nữa đi?"
Gương mặt lạnh lùng của Thẩm Vật Ngôn không có bất cứ cảm xúc gì,"Tiểu Lục không cố ý va phải cô."
"Cô ta không cố ý? Hôm đó tôi cũng nói mình không cố ý, sao anh không tin tôi?"
"Cô và cô ấy không giống nhau."
Phong Quang nhếch môi đầy mỉa mai:
"Đúng thế, tôi là đại tiểu thư không việc xấu nào không làm, hoạnh họe hống hách, còn cô ta là thiên thần nhỏ trong sáng đáng yêu, thấu hiểu lòng người. Chậc chậc, Thẩm Vật Ngôn, anh đã thích cô ta thế, vậy có bản lĩnh thì hủy hôn với tôi đi!"
Nét mặt Thẩm Vật Ngôn không chút dao động, nhưng bàn tay bên người đã nắm chặt lại thành nắm đấm. Anh ta vốn là người rất giỏi giấu kín cảm xúc của mình, chỉ có thể nhìn thấy cảm xúc của anh ta thay đổi qua những cử động nhỏ của tay chân. Trong phút chốc bầu không khí chìm vào im lặng, Triệu Tiểu Lục nhìn Thẩm Vật Ngôn, rồi lại nhìn Phong Quang, trong lòng lo lắng, cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này cô ta cũng khó lòng giải thích được:
"Cô Hạ, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi, hơn nữa... hơn nữa tôi cũng chỉ vô tình chen vào giữa hai người, cô yên tâm, ban nãy tôi đã nói rõ với anh Thẩm rồi."
Cô ta không sợ hãi khí lạnh tỏa ra từ người anh ta:
"Anh Thẩm, tôi đã nói rồi, tôi đã có người mình thích, mong anh đối xử tốt với cô Hạ, sau này đừng tới tìm tôi nữa, tạm biệt."
Một câu "Đã có người mình thích" của Triệu Tiểu Lộ như thả xuống một quả bom, nhân lúc Thẩm Vật Ngôn còn đang thất thần, cô ta chạy nhanh như một làn khói.
Bỗng nhiên Phong Quang bật cười thành tiếng, nụ cười của cô ngọt ngào, nhưng Thẩm Vật Ngôn lại cảm thấy vô cùng chướng tai.
"Ha ha ha, đường đường là tổng giám đốc Thẩm Vật Ngôn, vậy mà cũng có ngày bị một đứa con gái từ chối, buồn cười quá đi!"
Anh ta lạnh giọng:
"Chậc chậc chậc, anh không muốn biết người trong lòng cô ta là ai sao?Theo tôi biết trường chúng tôi có rất nhiều anh chàng đẹp trai đó, trẻ trung sôi nổi hơn người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi như anh nhiều, anh không sánh bằng người ta cũng bình thường thôi."
Phong Quang thương hại lắc đầu,"Ai bảo anh là trai già chứ?"
Nét mặt của Thẩm Vật Ngôn cuối cùng cũng hơi thay đổi, nên hình dung sao nhỉ, tóm lại chính là vô cùng vi diệu, đương nhiên ngoài tính từ "lạnh nhạt" hình dung vẻ ngoài của anh ta ra thì từ "vi diệu" không phù hợp với anh ta cho lắm.
Trai già thì sao, trai già trưởng thành có sức quyến rũ riêng đấy! Huống chỉ năm nay anh ta mới ba mươi mốt tuổi mà thôi, chỉ lớn hơn họ mười ba tuổi... Phong Quang thầm sửa lại lời nói của mình trong lòng, thật ra cô cũng là một cô nàng mê mệt các chú già, nhưng vì để chọc tức Thẩm Vật Ngôn, cô đành phải làm trái với lương tâm mà nói lời độc địa.
Phong Quang còn tưởng Thẩm Vật Ngôn sẽ cắn răng im lặng nhẫn nhịn, nhưng không ngờ anh ta nở nụ cười lạnh lùng đến gần cô. Cô sợ hãi, Vật Ngôn, anh định làm gì?"
Tuy cô không sợ anh ta, nhưng dù gì đối phương cũng là đàn ông cao to vạm vỡ, không thể đảm bảo trong lúc tức giận sẽ không làm gì, cô không sợ Thẩm Vật Ngôn, chỉ là, chỉ là hoảng hốt mà thôi. Thật ra mấy lời ngụy biện này đến chính cô còn không tin.
Bỗng nhiên Thẩm Vật Ngôn nâng cằm cô lên, giọng điệu vẫn bình tĩnh u ám:
"Vậy chọn một ông già làm chồng chưa cưới, cô là loại người gì?"
"Ai trẻ tuổi mà không có lúc mắt chó đui mù?"
Phong Quang trả lời xong hận không thể vả vào mồm mình. Cô thầm tự mắng, đưa tay lên muốn gạt bàn tay đang nâng cằm mình của anh ta ra, nhưng sức của cô không mạnh, đành phải cắn môi tức tối, thua người chứ không thể thua khí thế!
Thẩm Vật Ngôn không thể hiểu nổi, rõ ràng cô đang run rẩy nhưng vẫn nhìn anh ta bằng nét mặt kiên cường, không cần cô nói, anh ta lịch sự ga lăng lùi về phía sau một bước, khóe môi mỉm cười vui vẻ:
"Cô Hạ có đôi mắt chó, tôi nhớ rồi."
Sau đó, không biết anh ta lấy một chiếc khăn từ đâu ra lau bàn tay vừa mới chạm vào Phong Quang, tất cả động tác đều vô cùng nho nhã, anh ta để lại một nụ cười khiến cô gái trước mặt nghiến răng nghiến lợi rồi nhanh chóng rời đi.
"Này! Tên Thẩm Vật Ngôn kia!"
Phong Quang gào thét, đá chân vào thân cây, nhưng cô quên mất hôm nay mình đi sandal, vì vậy cô càng bi kịch hơn, ngồi xổm xuống ôm ngón chân bị sưng đỏ, đau đến nỗi chảy cả nước mắt. Ở phía không xa, Quách Minh ngồi ở yên sau xe đạp vỗ vỗ vào người đạp xe phía trước:
"Ê, Âu Tuân, cậu nhìn xem ở đằng kia có cô gái đang khóc kìa."
"Ồ"
Chàng trai được gọi là Âu Tuân chẳng hề cảm thấy hứng thú, thậm chí hắn còn không buồn quay đầu lại nhìn. Quách Minh chậc chậc hai tiếng,"Nhìn bóng lưng hình như là người đẹp đó, hay là cậu đến an ủi cô ấy đi."
"Sao lại là tôi?"
Âu Tuân chống hai chân xuống đất, vì người phía sau kéo lại, nên hắn không thể không dừng lại.
"Vì tôi đã kết hôn rồi." "ừ„"
Hắn lười nhác nói tiếp: "Kết hôn trong game."
"Kết hôn trong game thì sao? Tôi nói với cậu nhé, tôi định sau này tiếp tục với phu nhân của mình đến ngoài đời luôn, hơn nữa không chừng cô gái đó vừa mới chia tay với bạn trai, đang đau lòng tột độ, nếu tôi đến an ủi tâm hồn tổn thương của cô ấy, cô ấy thích tôi thì làm sao giờ? Âu Tuân, tôi cảm thấy cậu quá lạnh lùng vô tình, cô gái kia lại đáng thương đến vậy, tốt xấu gì cậu cũng nên đưa cho người ta mấy tờ khăn giấy để lau chứ."
Quách Minh hùng hồn nói một tràng dài, nhưng chỉ đổi lại được một ánh mắt nhạt nhẽo của hắn.
"Có phải cậu không có khăn giấy không? Tôi có!"
Quách Minh xuống xe, móc một gói khăn giấy từ trong túi ra, bên trên còn in tên quán ăn, anh ta nhét vào tay Âu Tuân,"Cậu đi đi, để xe đây tôi trông cho, nhớ nhá, nói chuyện phải dịu dàng một chút, cười nhiều một chút, đừng trưng cái bản mặt này ra, cuộc sống đại học của cậu rốt cuộc có thoát khỏi kiếp độc thân hay không còn phải xem lần này đó!"
Quả nhiên, Quách Minh có mục đích này, bình thường anh ta nhìn thấy người đẹp sẽ sáp tới gần chứ làm gì tốt bụng nhường cho Âu Tuân? Chẳng qua anh ta đã tìm được vợ nên mới cảm thấy xấu hổ với Âu Tuân độc thân bốn năm đại học mà thôi, tuy rằng chỉ là vợ trong game.
Âu Tuân nhìn Quách Minh, anh ta đang giơ tay lên cổ vũ hắn, Âu Tuân thở dài một tiếng đầy nặng nề, mang nét mặt chẳng hề vui vẻ đi tới đó.
"Bạn gì ơi, bạn không sao chứ?"
Trong tầm mắt xuất hiện một gói khăn giấy, Phong Quang đang vùi đầu khóc chợt ngẩng đầu lên.