Minh Am cảm thấy khóe miệng dính dầu mỡ của cô quá chướng mắt, hắn rút một tờ giấy ăn ra, tùy ý với qua lau miệng cho cô, sau đó lại tùy ý ném khăn giấy sang một bên. Bởi vì động tác của hắn quá tự nhiên nên chẳng hề làm người ta cảm thấy không thích hợp ở chỗ nào.
"Tiểu Hắc có thể nhạy cảm phát hiện ra mùi máu tươi, đây là một cái lợi với sự an toàn của học sinh ở khu B."
"Em vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái..."
"Tại sao phải để con người và ma cà rồng học chung một trường, chẳng phải như thế rất nguy hiểm hay sao?"
"Đó là do Osiris vĩ đại..."
Cô lạnh lùng đáp trả một tiếng:
"Hừm"
"Được rồi, là Osiris."
Minh Am sờ mũi, thức thời sửa lại lời nói:
"Ông ấy có một kẻ thù lâu năm tên là Toya. Toya được xưng là thợ săn ma cà rồng mạnh nhất trong lịch sử, cũng chỉ có ông ta mới có thể đánh ngang tay được với Osiris. Hai người họ hẹn nhau đánh một trận công bằng, nhưng bọn họ đánh suốt ba ngày cũng vẫn không phân thắng bại, ngược lại còn trở nên thưởng thức lẫn nhau."
"Sau đó, hai người bọn họ dắt tay nhau bỏ trốn à?"
Hắn lười biếng liếc mắt nhìn cô:
"Nếu bọn họ dắt tay nhau bỏ trốn thật thì đã tốt. Trận chiến này làm cho Osiris nhận thức được không phải tất cả con người đều yếu ớt như thế, mà trong lòng Toya cũng biết muốn giết Osiris là một chuyện vô cùng khó khăn. Vì thế vào đêm ngày thứ ba, bọn họ liền đạt thành một thỏa thuận, con người và ma cà rồng ký kết một điều ước hòa bình. Mà thỏa thuận này cũng làm cho bọn họ nhận ra rằng không phải con người và ma cà rồng không thể chung sống hòa bình với nhau."
"Thế nên, sau đó Toya sáng lập ra hiệp hội thợ săn ma cà rồng, còn Osiris thì sáng lập ra trường học này?"
Hắn nói: thị và bảo vệ. Chỉ cần ma cà rồng làm con người bị thương thì họ sẽ mang ma cà rồng đó đi, xem xét tình huống nặng nhẹ, có thể là giam cầm cả đời, cũng có thể là tử hình.
Phong Quang hiểu rất nhanh, cô lại nói:
"Thực ra Hạ gia nhà em cũng bị người của Hiệp hội thợ săn ma cà rồng theo dõi đúng không? Cho nên ba em mới bắt em tới nơi này học, cũng là bởi vì em phải nằm trong sự trông chừng của bọn họ?"
"Thì ra em cũng rất thông minh."
Minh Am gật đầu tán thưởng:
"Em nói rất đúng, mỗi một đứa trẻ trong các gia tộc có sức ảnh hưởng mạnh mẽ trong huyết tộc đều phải tới đây học hai năm, thực ra cũng là để người trong hiệp hội giám thị hai năm."
"Em hiểu rồi!"
Cô kích động đứng bật dậy:
"Để con người và ma cà rồng cùng vào học chung một trường thực ra cũng là để kiểm tra, đo lường sự nguy hiểm của huyết tộc. Nếu có ma cà rồng nào đó không nhịn được mà ra tay với con người thì bọn họ sẽ bị hiệp hội mang đi, có đúng không?"
Hắn nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô khi đoán ra vấn đề thì khóe môi không khỏi nhếch lên:
"Vậy còn thầy?"
Phong Quang chống hai tay lên bàn, thân mình hơi đổ về trước, mắt híp lại, nghiêm túc hỏi hắn:
"Thầy có phải người của hiệp hội không, còn là loại... ở vị trí trên cao rất cao nữa?"
Hắn chậm rãi đáp:
"Từ ba trăm năm trước, tôi đã rời khỏi hiệp hội rồi. Giờ tôi chỉ là một người trung lập thôi."
"Cũng đúng... Bố em chắc chắn sẽ không làm bạn với một người trong hiệp hội thợ săn đâu."
Cô lại ưu nhã ngồi xuống, dường như người đặc biệt kích động vừa rồi không phải mình.
"Này này... Cô bé, bây giờ em không buồn ngủ à?"
Hắn thuận miệng hỏi: "Bây giờ là thời gian mà huyết tộc nghỉ ngơi mà?"
Không muốn làm người ta nghĩ mình là người kỳ dị, cô không nói ra chuyện thời gian nghỉ ngơi và làm việc của mình giống con người, chỉ đáp:
"Chẳng phải do em đói bụng hay sao? Chẳng lẽ con người nửa đêm không dậy ăn khuya à?"
"Ừm... Em nói rất đúng."
Hắn gật đầu, nhưng không biết có tin lời mà cô nói hay không.
Phong Quang nhất thời cảm thấy áp lực nặng nề, cô đứng lên:
"Xong, giờ em đã ăn no rồi, phải về đi ngủ đây. Thầy hiệu trưởng à, chúc ngủ ngon."
Không chờ Minh Am trả lời, cô đã cầm lấy cái ô che nắng đặt trên sô pha, nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.
Dáng vẻ vội vã của cô chẳng khác nào đang chạy trốn.
Một tay Minh Am chống cằm, nhìn cửa hồi lâu, sau đó một nụ cười tràn lên khóe môi.
Nói thế nào bây giờ nhỉ? Có thể nói, Hạ Phong Quang là ma cà rồng không giống ma cà rồng nhất mà hắn gặp được.
Sau khi trở về tới phòng ký túc xá, Phong Quang đau khổ nghĩ lại, hôm nay có thể ăn nhờ tại nhà hiệu trưởng một bữa cơm, nhưng sau này thì phải làm sao đây? Bố cô đã từng nói với cô rằng, ở trường cấp ba có hai nhà ăn, nhà ăn khu B là dành cho con người, còn nhà ăn khu A là dành cho ma cà rồng. Tuy nhiên khu B thì sẽ cung cấp đồ ăn bình thường mà con người vẫn ăn, còn khu A thì chỉ toàn là các túi máu mới mà thôi.
Lúc đó, Hạ Triều còn nói với Vương Từ rằng, nói không chừng Phong Quang tới trường ở một thời gian rồi sẽ sửa được tật xấu không uống máu của mình.
Nhưng Phong Quang hoàn toàn không muốn thay đổi tật xấu này của mình, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ còn có mỗi một cách là thừa dịp ban ngày khi nhà ăn ở khu B mở thì cô trà trộn vào đó ăn ké. Nhưng tiếp theo lại có thêm một vấn đề, đồng phục của cô màu đen, còn đồng phục của con người màu trắng, cô xoa cằm nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng nhớ ra một người.
Sáng sớm ngày thứ hai, người ra vào tấp nập trước cửa nhà ăn khu B, toàn là học sinh mặc đồng phục màu trắng.
Tăng Tuyết vừa mới ra khỏi nhà ăn thì có một bàn tay đột nhiên vươn ra kéo cô ta ra sau một thân cây. Cô ta còn chưa kịp hét lên chói tai thì đã "Đừng hét, đừng hét, tớ là Hạ Phong Quang."
"Bạn học Hạ, ra là cậu."
Tăng Tuyết quay đầu, nghỉ hoặc chớp mắt:
"Chẳng phải cậu là học sinh ở khu A sao? Sao lại xuất hiện ở đây vào giờ này?"
"Cậu không cần phải xen vào nhiều chuyện như thế, tớ chỉ muốn nhờ cậu giúp cái này mà thôi."
Tăng Tuyết là nữ sinh rất lương thiện, cô ta vội nói: "Cậu nói đi, chỉ cần tớ có thể giúp thì nhất định sẽ giúp."
"Cái này... Thực ra rất đơn giản."
Phong Quang lặng lẽ ghé vào tai cô ta, nói:
"Cậu không biết đâu. Đồ ăn ở khu A quá khó ăn, tớ hoàn toàn không ăn nổi, nhưng giờ lại không thể vào nhà ăn khu B, cậu có thể mỗi lần lấy cơm thì lấy thêm một chút rồi đóng gói lại phần tớ được không? Cậu yên tâm, tớ sẽ trả tiền cho cậu."
Tăng Tuyết còn đang tưởng là chuyện gì rất quan trọng, kết quả chỉ là lấy cơm giúp người ta mà thôi, cô ta đã gật đầu đồng ý vô cùng sảng khoái:
"Được, giờ chắc bạn học Hạ chưa ăn sáng đúng không, để tớ vào nhà ăn lấy cho cậu một phần."
"Ừ ừ, thật cảm ơn cậu quá!"
"Không có gì, không có gì."
Tăng Tuyết xua tay, sau đó lại xoay người đi vào nhà ăn.
Phong Quang cảm thán, nữ chính này quả đúng là tiểu thiên sứ, chỉ với ân tình này thôi, sau này Tăng Tuyết có gặp phải chuyện gì, nhất định cô sẽ ra tay giúp đỡ tận tình.
Phong Quang khựng lại, xoay người thì thấy một nam sinh đang cười dịu dàng, trong đầu cô lập tức nghĩ tới mình nên nói như thế nào để người ta tin rằng cô tới địa bàn của con người cũng không phải vì có ác ý gì.
Cuối cùng, cô chỉ giơ tay vẫy vẫy, nói:
"Hi, chào buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành."
Văn Tiến lễ phép đáp lại một câu, lại cười hỏi:
"Vào giờ này đáng ra bạn học Hạ phải đang ngủ chứ nhỉ."