Văn Tiễn nhìn Phong Quang bằng ánh mắt không còn gì để nói, rõ ràng như đang nói với cô rằng: cô đừng cho là tôi không biết cô là ma cà rồng còn chưa thức tỉnh thiên phú.
Phong Quang cũng lâm vào trầm mặc. Được rồi, cô chỉ muốn giả bộ làm anh hùng một tí cũng không xong.
Nhưng Yến La lại đột nhiên lạnh lùng nhìn Phong Quang, sau đó chỉ vào Văn Tiễn, dùng âm thanh lạnh thấu xương hỏi:
"Vừa rồi cô gọi hắn là gì?"
Phong Quang nhận ra có điều không ổn,"Bà làm sao thế?"
"Văn Tiễn..."
Yến La lạnh giọng, đưa mắt nhìn sang nam sinh mặc đồng phục màu trắng,"Tên mi là Văn Tiễn?"
Văn Tiễn khựng lại một giây, sau đó mới gật đầu:
"Đúng thế, tên tôi là Văn Tiễn."
"Là mi... Chính mi là người bắt ta sáu trăm năm trước!"
Sáu trăm năm trước, Yến La là nhân vật mạnh cỡ nào chứ. Lúc đó, cho dù bị cả Hiệp hội thợ săn và Viện Nguyên Lão cùng vây bắt nhưng bà ta vẫn có thể thoát khỏi vòng vây mà không hề rơi vào thế yếu. Nhưng không ngờ, đột nhiên lại có một thợ săn ma cà rồng tên Văn Tiễn, Yến La không còn nhớ rõ mặt người đó nhưng vẫn nhớ rất rõ tên hắn.
Yến La bách chiến bách thẳng luôn coi chuyện bị bắt này là một nỗi nhục. Nếu bà ta không bị Văn Tiễn bắt thì bà ta vẫn còn có thể tiếp tục săn giết thuần huyết, làm cho Osiris sống lại, nói không chừng bây giờ, bà ta và Osiris đã đứng trên đỉnh cao của thế giới mới rồi.
Mắt thấy Yến La đột nhiên trở nên như hung ác, Phong Quang vội vàng nói:
"Chắc chắn là bà nhầm rồi, sáu trăm năm trước thì Văn Tiễn còn chưa được sinh ra, sao anh ta có thể bắt bà được chứ!"
"Văn Tiễn... Hôm nay ta phải giết mi!"
Yến La hoàn toàn không nghe thấy Phong Quang nói gì cả, cổ tay bà ta đột nhiên có máu đỏ chảy xuống, máu đó hóa thành một cái roi dài màu đỏ, đánh về phía Văn Tiễn.
Trường kiếm của Văn Tiễn chạm vào cái roi dài, bị lực đạo mạnh mẽ của chiếc roi ép cho phải lùi về sau một bước. Hắn ta quay đầu nói với Phong Quang,"Cẩn thận, tránh ở sau lưng tôi."
"Còn có tâm tư nghĩ tới người khác nữa cơ à? Tự lo cho mình trước đi!"
Thấy một chiêu không thành công, chiếc roi dài trong tay Yến La lại vung lên, lúc này, lực đạo và tốc độ đều vừa mạnh vừa nhanh. Thợ săn ma cà rồng mười bảy tuổi như Văn Tiễn muốn ngăn cản một ma cà rồng hơn sáu trăm tuổi tấn công cũng không phải chuyện dễ dàng.
Trong lòng Văn Tiễn âm thầm lo lắng, nếu hắn ta bị thương thì cũng chẳng sao, nhưng hắn ta đã đồng ý với thầy của mình là không thể để Phong Quang bị thương rồi.
Cũng vào lúc này, một bàn tay đặt lên vai Văn Tiễn, một tay khác đặt lên vai Phong Quang, chỉ nhìn thấy một tàn ảnh, sau đó chẳng thấy người đâu nữa.
Yến La cười, chiếc roi bay thằng về phía cửa sổ, Yến Bạch đành phải bất đắc dĩ đưa hai người quay trở lại trong phòng.
Yến Bạch khẩn thiết nói:
"Bà nội, thu tay lại đi..."
"Đã đi tới bước này rồi, sao có thể thu tay lại được chứ?"
Yến La lạnh nhạt đáp:
"Yến Bạch, tránh ra! Nếu không ta sẽ giết cả cháu đấy!"
Yến Bạch sợ hãi, người run lên một chút, nhưng vẫn cứng rắn không chịu lùi về sau,"Cháu cũng là người của Yến gia, cháu không thể tiếp tục nhìn bà phạm sai lầm được nữa!"
Phong Quang hơi bất ngờ quay sang nhìn Yến Bạch, nghĩ thì ra tên nhãi nhìn yếu đuối thế kia mà cũng có lúc mạnh mẽ đến vậy!
Hồi lâu, Yến La cười một tiếng,"Vậy cũng được, cháu hãy chết cùng chúng đi!"
Lúc roi dài lại duỗi ra, một thanh trường kiếm khác đột nhiên xuất hiện về phía mình, cho đến khi quay ra nhìn thì trước mắt đã không còn một bóng người.
Trong rừng cây, có bốn bóng người xuất hiện trong không trung.
Sở Hiểu liếc nhìn ba người còn lại, nhìn Yến Bạch lâu hơn một giây rồi mới nói với Văn Tiễn,"Thấy mọi người không bị thương là tốt rồi."
Gương mặt đẹp trai của Yến Bạch đỏ ửng lên,"Hiểu Hiểu, em tới cứu anh.
Thanh kiếm vừa rồi khiến Yến La phải di dời sự chú ý là của Sở Hiểu.
Sở Hiểu không nhìn Yến Bạch, chỉ lạnh nhạt nói:
"Không phải tôi tới cứu anh, là chịu sự gửi gắm của thầy, bảo vệ cho Hạ Phong Quang mà thôi."
"Hiểu Hiểu, cô tới cứu tôi..."
Phong Quang không khỏi đỏ mặt nói lời cảm kích. Nói thật, đối với những cô nàng mạnh mẽ lạnh lùng như thế này, cô luôn ngưỡng mộ từ trong tim.
Sở Hiểu khựng lại, nhìn Phong Quang rồi lại nhìn Yến Bạch, sau đó mang theo gương mặt không cảm xúc lùi lại một bước.
Văn Tiễn khẽ cười:
"Được rồi, đừng làm ầm ï nữa, chúng ta nên suy nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào đi."
Phong Quang đột nhiên lo lắng: "Không biết tình hình bên chỗ Minh Am thế nào rồi..."
Sở Hiểu đáp:
"Thầy đang cùng với người của Viện Nguyên Lão và Hiệp hội thợ săn đưa các học sinh loài người tới sân vận động. Theo tôi được biết, không chỉ trong trường mà ở khắp thị trấn cũng xuất hiện tình huống ma cà rồng cấp thấp tập kích. Viện Nguyên Lão và Hiệp hội thợ săn đang nhanh chóng liên hệ với các thành viên ở các khu vực lân cận để gọi họ tới đây."
Văn Tiễn hỏi:
"Tình hình lúc này ra sao rồi?"
"Không lạc quan cho lắm, Viện Nguyên Lão và Hiệp hội thợ săn đều bị tổn thất rất nhiều người. Tuy học sinh khu A cũng tham gia chiến đấu nhưng không có nhiều tác dụng cho lắm, hơn nữa, Tư Đồ U mất tích rồi."
"Tư Đồ U mất tích..."
Phong Quang lập tức nói,"Nhất định là Yến La làm rồi, mục tiêu của bà Văn Tiễn trả lời:
"Tuy biết là Yến La động tay động chân nhưng giờ chúng ta cũng chẳng biết phải làm thế nào, chúng ta không phải đối thủ của bà ta. Có lẽ... chỉ có thể chờ thầy dàn xếp xong xuôi cho học sinh khu B rồi mới có thể cùng những người khác xử lý chuyện của Tư Đồ U mà thôi."
"Yên tâm, yên tâm, Tư Đồ U chắc chắn sẽ không sao đâu."
Yến Bạch vẫn luôn không có cơ hội mở miệng rốt cuộc cũng tìm được cơ hội hỏi một câu:
"Sao cô biết?"
Bởi vì Tư Đổ U là nam chính cơ mà, nhưng Phong Quang không thể nói ra những lời này, cô ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
"Bởi vì mạng của Tư Đồ U dai lắm, bát tự của anh ta rất cứng, nhất định không thể chết đâu."
Lý do này thật sự không thể làm người ta yên tâm được.
Đối mặt với ánh mắt cạn lời của mọi người, Phong Quang lại hỏi:
"Giờ chúng ta phải làm gì đây?"
Văn Tiến quyết đoán nói:
"Tới sân vận động trước đã, đó là nơi an toàn, Yến Bạch, cậu có thể..."
"Anh ta không thể."
Yến Bạch chưa đáp mà Sở Hiểu đã cướp lời,"Tuy thiên phú của anh ta là tốc độ và dịch chuyển, nhưng anh ta không thể mang theo ba người đi được quá xa đâu. Đây cũng là lý do tại sao hiện tại chúng ta ở đây chứ không phải ở sân vận động."
"Sở Hiểu hiểu biết về Yến Bạch thật đấy."
Yến Bạch vui vẻ nhìn về phía Sở Hiểu.
Sở Hiểu chỉ lạnh nhạt đáp:
"Năng lực của Yến Bạch không mạnh, đây chẳng phải là chuyện có thể dễ dàng suy luận ra sao?"
Yến Bạch mất mát cúi gằm mặt xuống.
Phona Ouanda thầm nah†. đúng là na mât đằng nói mật nẻo. Dường như cô cũng quên mất luôn việc mình cũng là một kẻ hay nghĩ một đằng nói một nẻo.