Ngày cuối tuần, trong sân bay nhộn nhịp người qua lại, Phong Quang kéo vali tìm một chỗ ngồi xuống.
Chuyến bay của cô nửa tiếng nữa mới khởi hành, Hạ Thiên tức giận vì chuyện cô ra nước ngoài mà không nói với ai, giận dỗi nên không chịu đến tiễn cô.
Phong Quang nhún vai tỏ vẻ không sao cả, bình thường cô quá chiều Hạ Thiên rồi. Cô ngồi không cũng nhàm chán, vừa cầm điện thoại lên xem giờ, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp:
Thẩm Vật Ngôn buông tạp chí trong tay xuống, bất ngờ nhướng mày.
Phong Quang im lặng trong chốc lát, khóe miệng co rút:
"Sao anh lại ở đây?"
"Tôi đi công tác."
Thẩm Vật Ngôn nhìn thấy vé máy bay trong tay cô:
"Sao, cô cũng định đến Hà Lan à?"
Thẩm Vật Ngôn là một người cuồng công việc.
Tuy bản thân có địa vị cao nhưng anh ta thích đích thân làm mọi việc, vì anh ta cẩn thận, không cho phép bất cứ sai sót nào xảy ra.
Đương nhiên, giới hạn này chỉ nằm trong những vụ làm ăn lớn mà thôi, nếu không lấy đâu ra thời gian vào game tán Triệu Tiểu Lộ chứ?
"Nghe nói hoa ở Hà Lan nở rất đẹp, tôi muốn đi ngắm xem."
Phong Quang nói thật lòng. Thẩm Vật Ngôn cười như không cười:
"Xem ra sau khi hủy hôn với tôi, rốt cuộc cô Hạ cũng chuẩn bị thả lỏng tỉnh thần nhỉ, đâu như tôi không nhẹ nhàng được như cô Hạ.
Dù sao sau buổi họp báo đấy, tôi đã gánh không ít cái danh phụ tình bạc nghĩa rồi."
"Trách tôi à2"
Phong Quang cười vô tâm,"Rõ ràng là anh muốn hủy hôn, tôi cũng đã đồng ý, hình như tôi chưa làm chuyện gì trái với giao hẹn nhỉ?"
"Nhưng tôi cảm thấy không công bằng cho lắm, rõ ràng cô cũng thích người khác, đúng không?"
Nghĩ đến Âu Tuân, nét mặt giả bộ tươi cười bình tĩnh của Phong đã làm không biết bao nhiêu công ty đóng cửa lại nói hai chữ công bằng sao?"
Đối với sự châm chọc của cô, Thẩm Vật Ngôn chỉ mỉm cười, sau đó nói:
"Cô và cậu ta chia tay rồi à?"
".. Liên quan gì đến anh?"
"Quả nhiên, nét mặt cô rất dễ đoán."
Thẩm Vật Ngôn làm lơ nét mặt cảnh giác của cô, hơn nữa còn thuận miệng nói:
"Tôi đã điều tra cậu ta, ngoài thân phận và địa chỉ ra, những thứ khác đều không điều tra ra được. Người này là một nhân vật rất nguy hiểm."
"Anh ấy nguy hiểm hơn nữa cũng không làm hại đến tôi."
"Ồ, vậy tại sao cô lại chia tay với cậu ta?"
Phong Quang im bặt.
"Chậc, cô nhìn xem, mỗi khi cô không muốn nói chuyện sẽ quay đầu sang một bên, không nói gì hết, rất thích chiến tranh lạnh." Thẩm Vật Ngôn bó tay lắc đầu.
Phong Quang lạnh lùng đáp:
"Đừng nói như thể hiểu tôi lắm, có thời gian thì anh nghĩ làm thế nào để theo đuổi Triệu Tiểu Lộ đi."
"Tiểu Lộ."
Sự kiên định chắc chắn dần dần hiện lên trong mắt Thẩm Vật Ngôn:
"Sớm muộn gì cô ấy cũng là của tôi."
"Ôi dào, giám đốc Thẩm thật tự tin."
Bỗng nhiên Thẩm Vật Ngôn gọi tên cô,"Cô biết lần đầu tiên gặp cô, cảm xúc của tôi thế nào không?
Khi đó cô còn rất nhỏ, Phong Quang bĩu môi:
"Tôi không muốn biết."
"Khi ấy tôi còn nhớ, cô bé này đáng yêu quá, còn đáng yêu hơn những con búp bê tây của các bạn gái trong lớp."
Làm như không nghe thấy lời phản đối của cô, anh ta tự biên tự diễn:
"Tôi nghĩ rằng, nếu như mình có em gái đáng yêu như thế này thì tốt biết mấy" Phona Ouand thở nhào môt hơi. Thẩm Vật Ngôn vừa nhìn đã biết cô đang nghĩ gì, cười "phụt" một tiếng:
"Đừng nói là cô tưởng tôi vừa gặp đã yêu cô đấy nhé: Hạ Phong Quang, khi đó cô mới bốn tuổi mà thôi, tôi đã mười bảy rồi, cô cảm thấy một người bình thường sẽ rung động trước trẻ con sao?"
Bị người ta đoán trúng mình đang nghĩ gì, Phong Quang hơi xấu hổ, cô hắng giọng:
"Ai biết anh bình thường hay không?"
"Cô có suy nghĩ này mới không bình thường."
Thẩm Vật Ngôn nhìn cô như nhìn người đầu óc có vấn đề
"Lần đầu tiên gặp cô, tôi thừa nhận cô rất dễ khiến người khác thích yêu thích, nhưng cũng chỉ có khuôn mặt đó mà thôi, tính cách của cô vẫn cực kì đáng ghét."
"Này! Thẩm Vật Ngôn, hôm nay anh đến để sỉ nhục tôi đấy hả!?"
"Kích động gì chứ, tôi đã nói rồi, gặp chuyện phải bình tĩnh như thế mới là cô chủ tập đoàn đích thực."
Phong Quang phồng má, trừng mắt nhìn anh ta.
"Bây giờ nghĩ lại, bỗng nhiên thấy bản thân mình thật trẻ con."
Nét cười trong mắt Thẩm Vật Ngôn chân thật hơn,"Tôi ghét cô, chỉ vì cô mang trên người cái danh vợ sắp cưới của tôi. Bây giờ cô không phải vợ sắp cưới của tôi nữa, dù tôi rất ghét cô, nhưng cũng không ghét bằng lúc trước."
"Ồ, tôi nên cảm thấy vui vẻ ư?"
Thẩm Vật Ngôn xem cô như là trói buộc giữa ba và anh ta, hiện giờ đã hủy hôn, anh ta không cảm thấy vui vẻ khi mình chiến thắng được ba mà buồn bã nhiều hơn, có lẽ cũng có chút suy tính thiệt hơn.
Tính cách Phong Quang rất tệ, tính nết cũng không tốt, điểm duy nhất không tệ chính là khuôn mặt cô, nhưng Thẩm Vật Ngôn không thể không thừa nhận một Hạ Phong Quang như vậy mới hấp dẫn người khác. Trước đây nhìn thấy cô, anh tránh không kịp, cho rằng cô không được điểm nào, hiện tại anh không thể thừa nhận rằng, quả thật cô rất chói mắt.
Thế nhưng cô không say đắm anh, anh cũng đã có Triệu Tiểu Lộ. Điều đó không có nghĩa rằng anh ta đột nhiên thích Phong Quang mà chỉ đã ngộ ra nhiều điều. Trong đêm khuya tự dưng nghĩ rằng, nếu rất lâu trước đây anh ta không giận cá chém thớt, chung sống hòa bình với cô, liệu kết quả có giống thế này không? Hối hận ư? Không, Thẩm Vật Ngôn chưa bao giờ Anh chỉ than thở về mình trước đây thôi. Anh luôn rõ bản thân mình muốn gì, bây giờ, người anh muốn nhất chính là cô ngốc Triệu Tiểu Lộ đó. Dù anh luôn gọi cô ta là cô ngốc, nhưng mỗi lần nhớ đến cô ta, trong lòng anh đều xao động. Phong Quang thấy Thẩm Vật Ngôn đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình, khi cô còn đang nghĩ có nên gọi anh ta không thì anh ta đã bước khỏi thế giới của mình.
"Hạ Phong Quang, có lẽ chúng ta có thể chung sống hòa bình."
"Hả?" Cô nghỉ ngờ mình nghe nhầm.
Thẩm Vật Ngôn cong khóe môi, nét cười mang theo sự thoải mái:
"Có lẽ, cô cũng không đáng ghét đến thế."
Phong Quang cảm giác Thẩm Vật Ngôn mà mình thấy không phải là người thật. Lúc này đã đến thời gian lên máy bay, không hiểu sao cô lại nhìn Thẩm Vật Ngôn, tặng anh ta một câu có bệnh à, sau đó kéo va li đi.
Thẩm Vật Ngôn cười rộ lên, đi theo sau cô, nhưng đám đông bỗng nhiên rối loạn. Rất nhiều người nhìn di động của mình, liên tục thốt ra những tiếng ngạc nhiên, ngay cả nhân viên kiểm tra an ninh cũng dừng lại. Họ cùng nhìn màn hình LED trong sân bay, thậm chí cả giọng nữ thông báo chuyến bay sắp cất cánh cũng biến mất.
Một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng vang vọng khắp sân bay:
Bước chân của Phong Quang khựng lại, giọng nói này cô vô cùng quen thuộc, cho đến khi màn hình hiện lên hình ảnh, cả người cô hoàn toàn cứng nhắc.
Âu Tuân nghiêm túc trang trọng, nét mặt hắn vẫn trầm tĩnh bình thản như thường ngày, trong tay hắn cầm một con dao.
Trong khung cảnh u ám, dường như cả cơ thể hắn tỏa ra hơi lạnh, thế nhưng ánh mắt của hắn lại rất dịu dàng như có thể xuyên qua màn hình, ngắm báu vật quan trọng nhất của cuộc đời của mình.