Ngày mười hai tháng tư, trời nắng. Bác sĩ kết luận tôi bị chứng ham muốn tình dục. Khi nghe thấy kết quả này, tôi không hề thấy ngạc nhiên, chỉ bất ngờ là chứng bệnh tâm lý này chỉ phát tác khi nhìn thấy cô ấy. Bác sĩ nói tôi cần điều trị tâm lý, vì nếu bệnh quá nghiêm trọng có thể dẫn tới rất nhiều hành vi mất lý trí.
Tôi từ chối vì với cô gái mà mình ghét, tôi sẽ không tiêu tốn quá nhiều sự chú ý của mình vào cô gái đó. Nhưng Hạ Phong Quang là cô gái tôi ghét.
Ngày mười tám tháng tư, trời nắng. Đã bảy ngày trôi qua kể từ khi chuyện ở trên cầu xảy ra, từ lúc nhận được kết quả bệnh tâm lý thì đã qua sáu ngày.
Hôm nay tỉnh dậy, trên giường vẫn ẩm ướt, giấc mơ của tôi vẫn không thay đổi, giấc mơ ấy không hề đẹp. nhưng kì dị khiến tôi phải say mê. Tôi phá mật khẩu máy tính của Quách Minh, tôi đã xem hết những đoạn phim người lớn trong ổ tư liệu học tập của cậu ta, những động tác thô lỗ của đàn ông, những tiếng thở gấp gáp của phụ nữ đều làm tôi thấy vô vị.
Tôi không hiểu, Hạ Phong Quang cũng là con gái, cấu tạo cơ thể cô ấy cũng không khác gì những người đó, không hiểu tại sao tôi chỉ có ảo tưởng với mình cô ấy, dù chỉ trong mơ cũng khiến tôi hưng phấn không gì bằng. Chắc chắn tất cả đều do chứng ham muốn tình dục.
Ngày hai mươi hai tháng tư, trời âm u. Tôi yêu giấc mơ này. Da thịt của cô ấy trong giấc mơ trắng mịn mềm mại, tiếng rên của cô ấy rất êm tai. Tôi không có lý do gì để từ chối giấc mơ dễ chịu đến vậy.
Ngày hai mươi ba tháng tư, trời âm u. Tôi đã làm cô ấy khóc. Tôi không cố ý mà. Tại sao cô ấy lại tốt bụng đi giúp đỡ người đàn ông đó? Tôi ghen tị. Cực kì ghen tị.
Nhưng tôi hối hận, vì cô ấy đã khóc. Cô ấy không phải cô gái xấu xa. Cô ấy là bí mật khó nói nhất cất giấu trong lòng tôi.
Ngày hai mươi từ tháng tư, trời âm u. Tôi thay đổi tất cả trang web, mở bất kì trang web nào đều nhìn thấy những chuyện cô ấy không làm, cô ấy bị oan.
Người vu oan cho cô ấy có cả tôi. Cô ấy sẽ vui vẻ chứ? Cô ấy muốn Bích Lạc Hoa, cô ấy muốn sóc bạc, tôi đều cho cô ấy. Quách Minh nói con gái thích những món đồ hình trái tim, vì vậy đều xếp chúng thành hình trái tim. Cô ấy sẽ thích chứ?
Ngày hai mươi lăm tháng tư, trời trong. Cô ấy không vào game. Ngày ba mươi tháng tư, trời mưa. Hôm nay, tôi không chịu nổi nữa nên đã nhìn lén cô ấy. Tôi khống chế camera máy tính của cô ấy, máy tính của cô ấy đối diện với giường.
Cô ấy mặc váy ngủ, nằm bò trên giường đọc một quyển sách, cô ấy chợt trở người, lấy tay chống đầu năm nghiêng, nhờ tư thế ấy mà khe ngực nhỏ nhắn như ẩn như hiện dưới chiếc váy ngủ màu trắng, tôi muốn vuốt ve, vì tôi rất nhớ cảm giác ngày ấy cô ấy đè lên người mình.
Cặp đùi của cô ấy cũng lộ ra ngoài, rất trắng, trắng như ngọc, tôi nhìn thấy một góc quần lót màu hồng dưới váy của cô ấy. Đây là màu sắc cô ấy thích nhất. Tôi không kiểm chế nổi, tưởng tượng tiếng khóc của cô ấy trong mơ, tự giải phóng bản thân trong tay mình.
Ngày mùng một tháng năm, trời trong xanh. Hôm nay cô ấy mặc chiếc váy liền áo màu vàng, cô ấy rất thích mặc váy, vì cô ấy mặc váy rất đẹp, vừa đoan trang, vừa xinh đẹp, rất đáng yêu. Tôi muốn cởi chiếc váy trên người cô ấy xuống.
Ngày mùng hai tháng năm, trời quang. Hôm nay cô ấy ngủ sớm hơn bình thường một phút. Tâm trạng của cô ấy không tốt ư? Hay cô ấy cảm thấy không thoải mái? Tôi muốn để cô ấy ngủ trong lòng mình.
Ngày mười ba tháng năm, trời trong. Hôm nay tôi học một lớp mà trước giờ tôi chưa bao giờ đến, vì hôn nay cô ấy cũng học lớp này, tôi muốn giúp cô ấy chiếm chỗ. Cơ thể cô ấy thơm quá, làm tôi say mê hơn cả trong tưởng tượng. Ở đây quá nhiều người, tôi kiểm chế để không ôm cô ấy. Cô ấy viết tên tôi, viết mấy lần mới đúng, nhưng tôi rất thích chữ cô ấy viết, tối cất tờ giấy ấy vào két bảo hiểm.
Nhờ Chu Liệt mà tôi thành công có lý do danh chính ngôn thuận ở bên cô ấy. Trước mặt Thẩm Vật Ngôn cô ấy nói tôi là bạn trai cô ấy, tôi rất vui. Tôi sẽ là chồng tương lai của cô ấy. Ngày mười bốn tháng năm, trời trong. Tôi không thể để em biết tôi là Nhậm Ngã Hành, tôi phải giữ kín bí mật này.
Tôi biết hàng ngày em đều không ăn sáng, điều này không tốt cho sức khỏe, tôi phải làm bữa sáng cho em. Lần thứ ba mươi bảy làm trứng gà cuộn và lần thứ hai mươi tám làm bánh bao chay cuối cùng cũng đạt đến độ hoàn hảo, em rất thích.
Tôi quyết định mỗi ngày đều làm bữa sáng cho em. Em rất giỏi giả bộ mình kiên cường, khi nghe em nói chuyện với Triều Tiểu Lộ, tôi không kìm lòng nổi nữa nên đã đưa em về nhà. Tôi muốn em dựa vào tôi nhiều hơn, như vậy tôi mới thấy mình quan trọng với em. Tôi hôn em, em rất hưởng thụ, nhưng em từ chối tiến thêm một bước với tôi, tôi tôn trọng em nhưng nắm lấy tay em để giải quyết. Khác hẳn khi mình tự xử, phóng thích trong †av em thoải mái cưức kì: Ngày mười lăm tháng năm, trời nắng. Rốt cuộc em vẫn biết. Biết bí mật mà tôi muốn giấu em. Em không tin tối. Tôi bỗng nhiên không nghe thấy tiếng tim đập của mình. Có phải tôi đã chết rồi không?
Ngày mười sáu tháng năm, trời âm u. Tôi vẫn chưa chết.
Ngày hai mươi tháng năm, trời âm u. Hôm nay tôi lại dùng dao cứa hai vết vào tay, màu của máu rất đẹp. Nhưng tôi vẫn nhớ em. Muốn gặp em, muốn chạm vào em.
Ngày hai mươi sáu tháng năm, trời nắng. Vết thương nhanh chóng lành lại. Tôi nghĩ, vết thương còn lâu mới đủ. Tôi muốn bắt em nhốt lại.
Ngày hai mươi tám tháng năm, trời nắng. Em sắp ra nước ngoài, em muốn bỏ tôi đi. Không thể. Tôi không thể để em rời khỏi tôi!
Ngày hai mươi chín tháng năm, trời nắng. Em vẫn quay lại. Quay về bên cạnh tôi. Em muốn cùng tôi bắt đầu lại từ đầu. Tôi sống lại rồi.
Ngày mười bảy tháng sáu, trời trong.
Vì Quách Minh tìm được việc, nên chuyển đến kí túc xá mà công ty cấp cho, chúng tôi trả lại căn nhà đang thuê. Tôi mua một căn nhà mới trong khu chung cư gần trường học, bởi cuối cùng Phong Quang cũng đồng ý sống chung với tôi.
Hôm nay chúng tôi kết hôn trong game, Đao Hữu Tâm cũng tới chúc mừng, bây giờ cậu ta đã đổi tên thành Đạo Vô Tâm, nghe nói thường xuyên chặn giết Mộng Quả Nhi ở điểm hồi sinh.
Phong Quang rất có hứng thú với cậu ta nhưng sau khi tôi nói với em Đạo Vô Tâm chính là Chu Liệt, em chẳng còn tí tẹo hứng thú nào.
Em ghét Chu Liệt, tôi rất vui. Ngay cả Thẩm Vật Ngôn cũng không biết thật ra Đạo Vô Tâm chính là em họ của anh ta. Tôi đã nói mà, chỉ cần tôi muốn, thân phận của ai tôi vẫn có thể tìm ra. Phong Quang nói tôi rất giỏi.
Tối hôm nay tôi sẽ cho em biết ở trên giường tối giỏi thế nào. Trong nhà bếp, Phong Quang gọi:
" Âu Tuân, chúng ta làm cơm tối thôi!"
Âu Tuân đáp lại, hắn buông bút đứng dậy, gập cuốn nhật kí vào, vốn định cất vào két bảo hiểm nhưng hắn chợt đổi ý.
Hắn đẩy két ra, phía sau két có một không gian tăm tối khác, mới đầu mua căn nhà này vì hắn đã nhìn trúng căn phòng bí mật này, nghe nói ý muốn ban đầu của người thiết kế là nơi tránh nạn của của chủ nhà khi gặp nguy hiểm. lớp những con búp bê màu hồng, nếu bỏ qua việc những con búp bê bị chất đầy trong lồng, tin chắc mọi người đều nghĩ đây đơn giản chỉ là những món đồ chơi chuẩn bị cho con gái mà thôi.
Âu Tuân cất quyển nhật kí vào trong lòng, hắn quay người ra ngoài, để mọi thứ quay về chỗ cũ, khi Phong Quang gọi tên hắn lần thứ hai, hắn đã ôm cô từ sau lưng. Những chuyện này vĩnh viễn không thể để cô biết, chỉ cần có mãi mãi ở bên hắn.