Trong giang hồ có vô vàn những nơi thần bí nhưng nếu nói nơi nào là thần bí nhất thì không đâu khác chính là Cố Nhân Cốc nằm ở núi Thiên Mạch.
Vì sao gọi Cố Nhân Cốc? Nghe nói người trong Cố Nhân Cốc đều là những người đã chết đi trong giang hồ nhưng người đã chết không phải là quỷ sao?
Thực ra họ là những người hoặc bị đồn rằng đã mai danh ẩn tích hoặc bị đồn rằng đã chết. Có người vào để tránh khỏi những tranh chấp nơi giang hồ, có người vào trong để tìm một nơi yên tĩnh.
Nhưng Cố Nhân Cốc không phải ai cũng vào được, chỉ có người được cốc chủ Đông Phương Dạ đồng ý mới có may mắn này, nếu không, cho dù có tìm được miệng cốc cũng chẳng thể vượt qua hàng loạt cơ quan ngầm mà vào.
Người duy nhất có đặc quyền được tự do đưa người khác vào Cố Nhân Cốc chỉ có mình Tiết Nhiễm, đó chính là lý do giải thích vì sao mười lăm năm trước hắn có thể mang Quan Duyệt Duyệt vào nơi đây.
Cả đoạn đường di chuyển, hai người đều im lặng, Phong Quang nhìn thiếu niên cao hơn mình một chút kia, không nhịn được mở miệng:
"Này, ta hỏi chút, người tên gì thế?"
Thiếu niên đáp lại một cách lạnh nhạt:
"Thanh Ngọc."
"Thanh Ngọc... Ngươi là đồ đệ của Tiết thần y2?"
"ừựm"
"Con người Tiết thần y như nào vậy? Có dễ gần không? Có khó tính không nhỉ?"
"Sư phụ rất tốt."
Phong Quang lẩm bẩm một mình:
"Nuôi dạy ra một đồ đệ mặt đơ, còn lâu ta mới tin hắn thế."
"Hạ tiểu thư, xin hãy giữ trật tự, đừng đánh thức những con rắn độc đang ngủ."
Phong Quang run bắn người, liếc nhìn những thân cây xung quanh, thì thào:
"Ở đây... có rắn?" Thanh Ngọc liếc nhìn cô, ánh mắt hướng về phía trước."Ê, đợi ta với!"
Phong Quang vội vàng đuổi theo sau:
"Ta nói này, cái tính cách lạnh lùng này của ngươi nên thay đổi đi, nếu không sau này không được các cô nương yêu thích đầu. Người nhìn Võ lâm minh chủ hiện giờ đang làm biết bao thiếu nữ điên đảo mà xem, chẳng phải do gặp ai cũng há miệng cười, mới khiến vô số thiếu nữ tranh nhau "đổ" đấy thôi?"
Thanh Ngọc không phản ứng gì, cô lại nói tiếp:
"Ta thấy ngươi năm nay chắc cũng tầm mười hai mười ba tuổi thôi nhỉ, rõ ràng đang ở lứa tuổi thiếu niên ngây thơ xán lạn. Ngươi có biết nếu người mỉm cười một nụ cười tươi tắn thôi là sẽ được các đại thẩm thích như nào không. Người xem người trông cũng không tệ, không cười nhiều hơn một chút chẳng phải đáng tiếc lắm sao?"
Thanh Ngọc dừng bước chân. Phong Quang lập tức nhìn cậu ta đầy vui vẻ, cảm thấy rốt cuộc cậu ta cũng bị mình thuyết phục thành công.
Thanh Ngọc lạnh nhạt nói ra ba chữ:
"Cô thật phiền."
Sau đó tiếp tục đi về phía trước. Phong Quang ngây người, hồi thần lại mới kịp nói với theo một câu:
"Tiểu tử thối, ta còn chưa nói cậu là đồ mặt đơ đâu."
Trong lúc cô lẩm bẩm dọc đường rằng trẻ nhỏ sao có thể không đáng yêu như thế, bọn họ đã ra khỏi con đường hầm nhỏ giữa núi yên tĩnh kia. Tầm mắt bỗng được mở rộng, hoa đào tung bay khắp chốn, ruộng bậc thang trên sườn núi, khe suối nước chảy xuôi dòng, những luồng nước chuyển động không ngừng, tiếng nước róc rách trong veo.
Con người sống cùng với nước, nhà cửa mọc lên san sát, khói bếp lượn lờ. Một đứa trẻ ngồi trên lưng trâu chậm rãi đi qua, theo sau cậu bé là cả một đàn vịt. Có một bà mẹ đứng ở cửa gọi con về ăn cơm, có người đàn ông vác củi trên lưng đi trên con đường mòn nhỏ giữa cánh đồng...
Nhìn thấy cảnh sắc này, ai cũng đều phải cảm thán một câu: Quả là cảnh điền viên tuyệt đẹp!
Thanh Ngọc liếc cô với ánh mắt trí nhớ của cô thật tệ, đi về hướng một căn nhà gỗ trên lưng chừng núi.
Phong Quang đuổi theo: "Thanh Ngọc xấu xa, đúng là không đáng yêu chút nào!"
Thanh Ngọc không thèm để ý cô, đi tới sườn núi. Cậu ta đẩy hàng rào tre ra, đi vào trong sân, nhìn thấy nam tử dưới gốc cây hoa đào, cậu ta gọi đầy cung kính:
"Sư phụ."
Người kia mặc áo trắng, mái tóc đen dài buông thõng, áo và tóc đều bồng bềnh phiêu dật, không bị bó buộc mà khẽ lay động. Dung mạo của hắn không được coi là tuyệt mỹ nhưng khí chất dịu dàng như ánh trăng sáng, như bước ra từ trong tranh, phong thái tuyệt đẹp, đẹp đến mức đã không thể dùng ngôn từ nào hình dung được.
Hắn không cho người ta cảm giác kinh diễm, bởi hắn giống một tách trà ngon, chỉ có thể tỉ mỉ cảm nhận mới cảm thấy được vẻ đẹp của công tử tuyệt thế vô song. Nhưng đối với một vài nữ tử, nam nhân như vậy càng có sức hút hơn là những người chỉ có vẻ ngoài anh tuấn.
Phong Quang ôm ngực, trái tim cô đang đập thình thịch, cô hỏi Thanh Ngọc:
"Thanh Ngọc ngoan, ngươi có thiếu sư nương không?"
Thanh Ngọc không thèm để ý Phong Quang, chào hỏi sư phụ xong, cậu ta đi thẳng về phòng vì vội đi nấu cơm. Ánh mắt Phong Quang nhìn chằm chằm nam tử áo trắng, cô nhìn hắn đi về phía mình, chỉ thấy hoa đào nở rộ sau lưng hắn như làm nền mà thôi.
Hắn khẽ mỉm cười:
"Ta là Tiết Nhiễm."
"Ta biết ngài."
Phong Quang suýt thì giơ tay ra, cô nàng lúc trước không hề lịch sự lúc này lại bất ngờ ra vẻ hiểu lễ nghĩa:
"Đa tạ Tiết thần y đồng ý giải độc cho ta."
Nhắc đến chuyện này, Tiết Nhiễm tỏ vẻ có lỗi:
"Nghe nói Hạ tiểu thư trúng độc là do Duyệt Duyệt làm, ta rất xin lỗi. Duyệt Duyệt là đệ tử của ta, ta chỉ đang bù đắp cho lỗi lầm đệ tử gây ra mà thôi."
"Khu... Chuyện này... Tiết thần y không cần xin lỗi. Dù sao cũng không phải ngài hạ độc ta, thế nên chuyện này không liên quan đến ngài."
"Hạ tiểu thư yên tâm, tại hạ nhất định sẽ giải độc cho tiểu thư." càng đập loạn nhịp hơn, cô chỉ biết gật đầu nói "được", ngoài ra không biết nên bày ra phản ứng nào khác nữa.
Phòng của Phong Quang được sắp xếp sát vách phòng Thanh Ngọc, nhân lúc Thanh Ngọc còn đang bận làm cơm, Tiết Nhiễm bảo Phong Quang tháo mạng che xuống.
Phong Quang khá xấu hổ vì những nốt ban đỏ trên mặt mình nhưng Tiết Nhiễm không hề tỏ ra bất ngờ hay có cảm xúc khác, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú, ánh mắt ấy đúng như đang nghiên cứu một sự việc nào đó mà thôi.
Một lúc sau, hắn bảo:
"Đây giống như tác dụng của Mỹ Nhân Oán, theo lời Hạ tiểu thư, cô trúng độc đến nay đã mười ngày nhưng tác dụng của Mỹ Nhân Oán không kéo dài quá ba ngày."
"Vậy rốt cuộc ta đã trúng loại độc nào?"
"Hạ tiểu thư, Duyệt Duyệt không phải đứa trẻ lòng dạ xấu xa, con bé sẽ không hại cô bị hủy dung vĩnh viễn, rằng con bé dùng sai thuốc hoặc bên trong có điều gì khuất tất."
Phong Quang chớp chớp mắt, không hứng thú với lời nói bảo vệ Quan Duyệt Duyệt của hắn, cô chỉ muốn biết bản thân mình có cứu được nữa không.
Tiết Nhiễm thấy cô im lặng bèn đoán được suy nghĩ của cô, hắn khẽ nhếch môi:
"Hạ tiểu thư yên tâm, mặc dù vẫn chưa rõ đây là độc gì nhưng muốn giải nó không hề khó, mấy ngày tới ta sẽ chuẩn bị nước thuốc, Hạ tiểu thư phối hợp là được."
"Hả? Uống thuốc.
Mặt cô tỏ vẻ khổ sở, trong mấy bộ võ hiệp khác chẳng phải chỉ cần nuốt một viên thuốc giải độc là khỏi sao?
Tiết Nhiễm nhìn sắc mặt Phong Quang liền biết cô sợ đắng, hắn cười bảo:
"Hạ tiểu thư không thích bánh hoa quế ư, sao lại nhìn ta như thế?"
"Không phải..."
Cô mở miệng tìm từ: "Vậy thì tốt, Thanh Ngọc làm giỏi nhất chính là bánh hoa quế, có điều ta không thích ăn đồ ngọt, có Hạ tiểu thư nếm thử tin rằng thằng bé sẽ rất vui."
Thì ra là vì nguyên nhân này... Phong Quang không rõ nên thấy thất vọng hay nên thở phào một hơi, cô cười cười:
"Phiền Tiết thần y quá."
Bắt đầu từ ngày hôm nay, cô đã chính thức sống trong Cố Nhân Cốc.
Gian phòng Tiết Nhiễm chuẩn bị cho cô đương nhiên không hào hoa xa xỉ như ở nhà, nhưng cũng rất ngăn nắp thoải mái, cô rất hài lòng. Đáng tiếc Thanh Ngọc tỏ ra khá bất mãn với việc cô ở lại, việc này thể hiện rõ qua thái độ của cậu ta, bởi vì cậu ta cảm thấy cô rất phiền.
Nói ví dụ như lúc này, cô nói muốn vào bếp giúp cậu ta rửa bát, thực tế lại là đang nhìn cậu ta rửa. Phong Quang cười hì hì hỏi:
"Thanh Ngọc ngoan, ta hỏi người một chuyện có được không?"
Không được. Dù sao có nói như vậy cô vẫn sẽ hỏi, thế nên Thanh Ngọc lựa chọn không mở miệng. Rõ ràng một giây trước còn gọi cậu là Thanh Ngọc xấu xa, giờ có chuyện muốn hỏi, đã ngọt nhạt đổi ngay xưng hô thành Thanh Ngọc ngoan.
Cậu chưa từng gặp người không có nguyên tắc như vậy.
"Ta hỏi người này, có phải sư phụ người rất tốt với sự tỷ ngươi?"