Nhưng trên mặt cô hoàn toàn không có vẻ gì là như vậy. Tôn Nhất Đao hừ mũi một tiếng.
Tiết Nhiễm thở dài:
"Ta và tiền bối có giao tình nhiều năm, thôi được rồi, ta đồng ý đi Ba Thục một chuyển, chỉ có điều Hạ tiểu thư trên người có độc, còn phải cần ta châm cứu mỗi ngày, nếu ta xuất cốc, vậy Hạ tiểu thư..."
"Không sao, không sao!"
Phong Quang vội vàng nói:
"Ta sẵn lòng đi cùng ngài, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp Phù Đồ. Hơn nữa, ta chưa từng đến Ba Thục, nghe nói ở đó có rất nhiều trúc, phong cảnh tuyệt đẹp, đồ ăn cũng nhiều. Tiết thần y ngài cho ta đi theo với nhé!"
Tôn Nhất Đạo lúc này cũng phải nhìn cô với cặp mắt khác xưa:
"Không ngờ nha đầu ngươi cũng có tâm bồ tát cơ đấy, mặc dù ngươi làm vậy là để theo đuổi nam nhân."
"Khụ khụ!"
Phong Quang giả bộ ho dữ dội để ngắt lời ông ta:
"Tâm bồ tát của ta ai ai cũng biết, không cần nói nhiều nữa đâu."
Cô dùng mắt uy hiếp Tôn Nhất Đao, ống mà dám bóc mẽ ta, ta sẽ giở trò không cho Tiết Nhiễm đi được! Tôn Nhất Đạo bĩu môi, vuốt râu dưới cằm không nói gì nữa.
Thế là chuyện Tiết Nhiễm đi Ba Thục đã được quyết định như vậy. Ngày hôm sau, tại cửa Cố Nhân Cốc, chỉ có Tôn Nhất Đao tiễn họ lên đường. Độc của Phong Quang ngày nào cũng cần uống thuốc kết hợp với châm cứu nhưng Thanh Ngọc tay nghề còn non, chưa nắm vững loại y thuật này một cách điêu luyện, thế nên Tiết Nhiễm không dám để cậu ta tùy ý ra tay, nếu không đâm sai huyệt sẽ càng thêm rắc rối. Vì vậy Tiết Nhiễm mới phải bất đắc dĩ đưa Phong Quang đi theo.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị khởi hành, một thanh niên hông đeo bội kiếm bước ra từ trong cốc, cung kính nói với Tiết Nhiễm:
"Tiết tiên sinh, cốc chủ lệnh Chấp Kiếm tới tiễn tiên sinh, hi vọng ngài thuận buồm xuôi gió, sớm ngày trở về."
"Ð^¬ †a Cếc chủ auan †âm nhờ Chấn Kiểm thayv †a dửi lời cầm ơn đến cốc chủ."
"Được. Tiên sinh lên đường bình an."
Phong Quang được Tiết Nhiễm dìu lên xe ngựa, Thanh Ngọc ngồi ngoài đánh xe, trong chốc lát, xe chậm rãi lăn bánh. Ngồi trong buồng xe, Phong Quang rất thoải mái, cô đặt tay lên đầu gối chống cằm, đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú vào Tiết Nhiễm đang ở phía đối diện. Bây giờ cái mặt này của cô chắc chỉ còn đúng đôi mắt long lanh này là có thể lôi ra dùng được.
Tiết Nhiễm đặt sách xuống, cười nhẹ:
"Hả?" Cô hơi nghiêng đầu, chìm đắm trong giọng nói trầm thấp cuốn hút của hắn, phải thừa nhận rằng, tiếng hắn gọi cô quả là dễ nghe.
"Vì sao cứ nhìn ta thế?"
Ánh mắt cô quá mãnh liệt, muốn lờ đi cũng không được.
Phong Quang nói rất hùng hồn:
"Bởi vì ngài đẹp."
Hắn tỏ vẻ bất ngờ, không nghĩ cô lại nói thằng ra như thế:
"Chẳng qua chỉ là cái vỏ bên ngoài thôi, trăm năm sau cũng hóa thành cát bụi."
"Vậy bây giờ càng phải trân trọng quãng thời gian bản thân còn xuân sắc, đúng không? Cái gọi là "ai cũng có lòng yêu cái đẹp", tức là con người đều có bản năng hướng về những sự vật đẹp đẽ, giống như giờ ta đang nhìn ngài, là bởi vì ta thấy ngài có diện mạo hơn người, ngài như vậy nên ta mới không nhịn được nhìn chằm chằm, nếu là người khác, có cầu xin ta cũng chẳng thèm nhìn đâu."
Thôi được, nói như cô thì được cô coi trọng hơn là vinh dự lớn lao lắm của hắn.
Tiết Nhiễm quanh năm ở trong cốc, hơn nữa người trong cốc cũng hiếm khi tiếp xúc với hắn, ai cũng bảo hắn sống cuộc đời thanh cao, không nhuốm bụi trần, thực ra hắn cũng chẳng biết phải quan hệ giao tiếp với người khác như thế nào. Mỗi lần người ta nhìn thấy hắn đều gào lên một câu "cầu xin thần y cứu ta!" Những người đó vừa quỳ vừa gào. Qua mấy lần như thế, Tiết Nhiễm phát hiện cho dù mình nói cái gì, những người đó vẫn đều một mực khóc khóc mếu mếu. Hắn cũng không thích nói chuyện với ai, không thích ra ngoài.
Sau này nghe nói người trong giang hồ phong tặng hắn danh hiệu Độc trị độc cho người ta. Nghe nói Độc y thánh quân sống nơi thâm sơn cùng cốc ít khi ra ngoài, muốn gặp hắn còn khó hơn lên trời. Thực ra nguyên nhân chẳng qua chỉ vì hắn sợ mấy cái người vừa khóc vừa gào kia thôi. Bởi vậy, câu nói thằng thắn khen "đẹp" của Phong Quang khiến tai hắn ửng hồng.
Hắn biết đôi lúc mình xuất cốc sẽ có nữ giới nhìn hắn chằm chằm, nhưng chưa từng có người phụ nữ nào khen hắn trước mặt như nàng.
Hắn đang xấu hổ sao? Phong Quang thấy Tiết Nhiễm không dám nhìn thẳng vào mình, trong lòng hét lên: đàn ông xấu hổ sao mà đáng yêu thế cơ chứt
Cô quyết định chủ động một chút, đi qua ngồi sang bên cạnh hắn. Lúc vai hai người chạm nhẹ vào nhau, cả người Tiết Nhiễm cứng đơ.
"Này, Tiết thần y, ngài nói xem Thanh Ngọc nhỏ như vậy mà vừa biết làm cơm vừa biết đánh xe có thể nói là toàn năng, là ngài dạy cậu ta sao?"
Cô hơi nghiêng người về phía trước, cố ý nói gần bên tai hắn. Mỗi một câu nói ra, hơi thở của cô sẽ thông qua lớp mạng che mỏng manh phả vào vành tai hắn. Người Tiết Nhiễm cứng đờ, hẳn hơi dịch sang bên cạnh. Ai ngờ Phong Quang thấy hắn dịch, cũng dịch theo hắn, khoảng cách giữa hai người lúc này chẳng khác gì vừa nãy.
"Sao thế? Tiết thần y"
Cô còn có tính hơi nhấn mạnh vào âm cuối cùng, dễ khiến người ta cho rằng cô đang ve vãn hắn, nhưng cho rằng như vậy thì đã sao?
Cô đây là đang quang minh chính đại ve vãn hắn. Dù có ai chỉ trích rằng hành vi này là không đúng, cô cũng không hề thấy xấu hổ mà thừa nhận sai lầm.
Tiết Nhiễm một mực không dám nhìn cô:
"Nam nữ hữu biệt..."
"Tiết thần y ngài đang nói gì cơ?"
Phong Quang nói với giọng đầy ngạc nhiên:
"Ngài là bạn của cha ta, ta coi ngài như bậc trưởng bối mà. Nếu ta không nhớ nhầm, ngài lớn hơn ta hẳn mười hai tuổi, vừa đủ một giáp, trong tim ta sớm coi ngài như thúc thúc của ta rồi."
Ồ, thúc thúc. Câu "nam nữ hữu biệt, chúng ta nên giữ khoảng cách" của Tiết Nhiễm không thể nói ra miệng được nữa, bởi vì vừa nói ra, lại giống như hắn mới là người có suy nghĩ không đúng đắn. Nên hắn lựa chọn im Nhưng Phong Quang không có ý định bỏ qua, cô giơ tay chỉnh lại tóc mình, làm ra vẻ vô tình chạm vào thân thể hắn. Tiết Nhiễm liếc nhìn sang bên cạnh, hắn dịch thêm nữa là sẽ ngã xuống đất. Hắn nâng tay che đôi mắt đang nhắm lại, thở dài một hơi.
Vẻ mặt cực kỳ bất lực. Nhưng Phong Quang thấy dù hắn tỏ vẻ bất lực vẫn vô cùng mê người. Cô trộm cười thầm, ngoài mặt vẫn tỏ ra vẻ giống như không rõ vì sao hắn lại phiền não, thế nên cô dùng ngón tay chọc chọc vào vai hắn khiến người hắn lại cứng đờ.
"Tiết thần y, ngài sao thế? Nhìn có vẻ tâm trạng ngài không tốt lắm, có phải ngài nghĩ rằng ta coi ngài là thúc thúc, là nói ngài già rồi không?"
Hắn phủ nhận một câu, nhưng sau đó lại không biết nên nói tiếp thế nào. Phong Quang nhoẻn miệng cười:
"Không phải là tốt, ta còn tưởng ngài tức giận rồi cơ."
Tiết Nhiễm ""ừ" một tiếng cúi đầu đọc sách trong tay không nhìn cô nữa nhưng vành tai càng lúc càng đỏ.
Người đàn ông này sao lại có thể đáng yêu thế cơ chứ! Phong Quang tiếp tục mặt dày ghé lại, cố ý hỏi:
Phong Quang lập tức phồng má chu mỏ, nhìn Thanh Ngọc với ánh mắt như thể cô có huyết hận thâm thù với cậu ta. Thanh Ngọc không thèm để ý đến cô, cậu ta chỉ thông báo một câu xong bèn quay đầu ra ngoài.
"Hạ tiểu thư, chúng ta xuống xe thôi."
Tiết Nhiễm bỏ sách xuống, đi ra ngoài trước, chỉ là nhìn dáng vẻ hắn khá gấp gáp giống như sau lưng có thú dữ đuổi theo vậy.
Phong Quang lầm bầm "Thanh Ngọc thối chuyên môn làm hỏng việc của ta", rồi cô cũng đi theo Tiết Nhiễm xuống xe.
Mỗi ngày cô đều phải uống thuốc nước đúng giờ, uống buổi chiều, đợi đến tối thuốc mới có tác dụng, tiếp đó là châm cứu. Đương nhiên, thuốc do Thanh Ngọc sắc, châm cứu thì do Tiết Nhiễm tự mình động thủ.
Phong Quang nhìn Thanh Ngọc nhóm lửa trước, sau đó lấy dụng cụ sắc thuốc từ đồng hành lý trên xe, cậu ta ngồi trên một tảng đá, cầm quạt quạt lửa. Cậu ta nhanh nhẹn, thuần thục làm một loạt các động tác khiến cô Cô kéo góc áo Tiết Nhiễm: "Thanh Ngọc là nam nhỉ thật à?" Cô chưa từng gặp người con trai nào biết việc nhà như thế này!