Chiến đấu ở trong không gian mô phỏng không có bất kỳ cảm giác nguy cơm này không có sức hấp dẫn quá lớn đối với hắn, trừ phi có thể kiếm tiền.
- Hi vọng hiệu quả của thuốc biến đổi gen có thể tốt một chút.
Lâm Dạ âm thầm suy nghĩ, hắn rời khỏi khoang điều khiển Kỵ Sĩ Hắc Phong trở về trong phòng, bắt đầu chuẩn bị để uống thuốc thức tỉnh gen.
. . .
Khu thượng tầng của Liên Bang Hệ Vành Đai Hành Tinh.
Đại sảnh chỉ huy khu vực D01.
- Báo cáo Tổng tư lệnh, ngoài 64 cây số về hướng tây bắc của khu vực D77 phát hiện phản ứng cực kỳ dị thường, đang từ khu vực D77 lan qua khu vực D78!
Trong đại sảnh liên tục có người đến người đi, đột nhiên một tiếng lo lắng la lên vang lên.
Màn hình lớn vốn đang hiện ra tình huống mặt đất cũng theo đó xuất hiện một điểm đỏ to lớn, đang nhanh chóng lan về hướng phương hướng Liên Bang Hệ Vành Đai Hành Tinh.
- Lập tức thăm dò mức độ biến dị và cấp độ năng lượng!
Trong căn cứ tổng điều khiển, một nam nhân trung niên với khuôn mặt bình tĩnh và lạnh lùng đang đứng trước màn hình, ánh mắt của hắn nhìn chăm chú điểm đỏ trên màn ảnh.
- Đã thăm dò cấp độ năng lượng hoàn tất, chỉ số đánh giá trung cấp, mức độ biến dị trung cấp, thỉnh cầu tăng phái quân đoàn người máy để thanh trừ!
Hệ thống điều khiển rất nhanh đã truyền ra một tiếng báo cáo dồn dập.
Nhân viên ở các vị trí khác cũng tiến hành các loại thao tác đâu vào đấy, phân tích số liệu phản ứng dị thường lần này, hiển nhiên đã không phải lần đầu tiên bọn hắn gặp phải loại tình huống này.
Hoặc là nói.
Gần như mỗi ngày, toàn bộ Liên Bang Hệ Vành Đai Hành Tinh đều sẽ gặp phải tình huống như vậy.
Tổng tư lệnh nhìn thấy trước mắt không ngừng nhảy ra tin tức, rốt cục hạ đạt chỉ lệnh:
- Lệnh cho mấy người Đinh Nghiêm đi qua đó, gần đây hắn đang chấp hành nhiệm vụ ở khu vực D78, lại phái một đội người máy hạng nặng qua đó tiếp viện, quyết không thể để biến dị lan đến phạm vi thành khu.
- Vâng!
- Đúng rồi, gần đây học viên Người Máy vừa chiêu mộ một nhóm tân sinh, vừa vặn chuẩn bị khai giảng đánh giá, cũng an bài bọn hắn qua đó luôn đi.
- Chuyện này… Có thể quá mạo hiểm hay không?
Báo cáo viên chần chờ một chút.
- Mạo hiểm à? Nếu chỉ có chút nguy hiểm như vậy cũng không dám đối mặt thì sau này làm sao đối mặt với quái vật hung mãnh hơn được? Liên Bang cũng không phải nơi bồi dưỡng phế vật!
Giọng nói lạnh lẽo của Tổng tư lệnh ở trung ương đại sảnh truyền ra, lập tức làm cho tất cả mọi người ở đây không rét mà run, không còn dám làm trái mệnh lệnh của hắn.
Cho dù ai cũng biết.
Tổng tư lệnh khu D của bọn hắn là một người chí công vô tư, làm ra chuyện gì cũng không cho ai mặt mũi gì.
Một khi hắn đã quyết định thì ba người máy chiến tranh cũng không kéo trở lại được.
Nhân viên phía dưới thu được chỉ lệnh, cũng không dám chậm trễ, lập tức bắt đầu tiến hành liên hệ.
Toàn bộ đại sảnh lại trở nên bận rộn, chỉ để lại một mình Tổng tư lệnh yên tĩnh đứng thẳng tại chỗ, nhìn xuống mọi người phía dưới.
- Két ——
Cái này, cửa lớn phía sau lưng hắn mở ra, một bóng người xinh đẹp từ bên ngoài đi vào.
- Cha.
Thẩm Ngưng Ngọc khẽ gọi một tiếng, nhìn về phía nam nhân trước màn hình lớn.
- Ngươi tới đây làm gì? Không phải ta đã nói nếu không có việc gì thì chớ quấy rầy ta sao?
Tổng tư lệnh hỏi một câu, vẫn không quay đầu lại.
Trong phòng điều khiển lại lần nữa lâm vào trong yên tĩnh, chỉ có âm thanh nhân viên làm việc thông qua hệ thống.
- . .
Thẩm Ngưng Ngọc trầm mặc đứng tại chỗ, nhìn nam nhân trước mắt một lòng đắm chìm trong công việc, nguyên bản trong mắt cô còn lưu lại một chút chờ mong cũng đã tan thành mây khói.
- Không có gì, ta chỉ tới đây xem một chút.
Mấy chữ thật đơn giản “Hôm nay là sinh nhật của ta” mà cô cũng không nói được nên lời.
- Không có gì thì mau về nhà đi, hôm nay ta còn phải bận đến đêm khuya mới về, đúng rồi, nếu có tiện đường thì ghé qua gặp mẹ ngươi một chút.
Tổng tư lệnh cũng không quay đầu lại nói, sau đó hắn lại bắt đầu chỉ huy người phía dưới, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt của Thẩm Ngưng Ngọc.
- Nhà… Sao?
Thẩm Ngưng Ngọc tự lẩm bẩm, ánh mắt lại ảm đạm hơn mấy phần.
Cô cũng không tiếp tục quấy rầy cha mình nữa, yên lặng quay người rời khỏi, khép lại cửa lớn của phòng điều khiển.
Đợi đến Tổng tư lệnh quay đầu thời điểm, lại sớm đã không nhìn thấy thân ảnh của cô.
- Đại tiểu thư, để ta đưa ngài trở về?
Ngoài cửa, một chiến sĩ phụ trách đứng gác nói với Thẩm Ngưng Ngọc.
- Không cần, các ngươi tiếp tục ở đây trông coi là được, vất vả rồi.
Thẩm Ngưng Ngọc miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, sau đó một thân một mình rời khỏi, chỉ lưu lại một bóng lưng đơn bạc cô đơn.