Mà trong sân nơi ở của Vương Báo Tử đang có hai người điều khiển người máy đứng ngoài cửa, cảnh giác gió thổi cỏ lay xung quanh, bên cạnh còn có cảnh báo hồng ngoại tuần tra qua lại trên không trung.
- Thật đúng là cẩn thận.
Ánh mắt Lâm Dạ dần dần nheo lại.
Không thể không nói, Vương Báo Tử không hổ là địa đầu xà của một mảnh này, chỉ riêng một chỗ ở đã an bài nhiều lực lượng phòng bị và sản phẩm khoa học kỹ thuật như vậy.
Điều này đặt trên người một cư dân tầng dưới bình thường là tuyệt đối không dám tưởng tượng.
Tuy nhiên, nếu chỉ có loại thủ vệ này thì cũng không làm khó được hắn.
Huống chi bây giờ hắn đang tinh thần dị hóa cảm giác cùng phản ứng sớm đã vượt xa trước kia.
Chỉ cần quan sát tại chỗ trong vài phút, hắn đã ngay lập tức tìm thấy con đường thích hợp.
Hắn xoay người một cái, lướt qua tường vây vòng ra phía sau hai chiếc người máy kia, tia hồng ngoại gần như trở nên vô dụng.
Toàn bộ quá trình như nước chảy mây bay, không phát ra một chút âm thanh nào.
Loại cảm giác tinh thần căng thẳng này làm cho hình như Lâm Dạ trở lại kiếp trước, cảm giác cũng trở nên càng thêm nhạy bén.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã lập tức vượt qua hàng loạt thủ vệ, tiến vào bên trong căn nhà có thể nói là xa hoa.
Nhìn ra được Vương Báo Tử là một người tương đối chú ý, toàn bộ phòng ốc đều là dùng bê tông cốt thép đúc thành, cửa cũng đổi thành cửa gỗ, cao cấp hơn phòng sắt của bọn họ nhiều.
Nhưng điều này cũng trở thành sai lầm chết người nhất của ta hắn.
Bởi vì sàn xi măng cứng sẽ dễ che giấu âm thanh nhất.
Lâm Dạ nhìn lướt qua một vòng ánh mắt trong nháy mắt tập trung vào một cánh cửa phòng ở giữa, cẩn thận nghe thấy tiếng ngáy to lớn không ngừng từ bên trong truyền ra.
Không sai chính là ở đây!
Ánh mắt Lâm Dạ ngưng tụ thật cẩn thận dùng công cụ chế tạo lúc trước phá cửa phòng tiến vào phòng liếc mắt một cái đã lập tức nhìn thấy Vương Báo Tử đang nằm ngủ say trên giường.
Quan sát một lần xung quanh không có mai phục, hắn lập tức nín thở đi tới bên giường, chủy thủ trong tay hàn mang chợt lóe đâm thẳng vào cổ họng đối phương.
- Ai!
Lại không ngờ một tiếng quát lớn bỗng nhiên vang lên.
Vương Báo Tử vốn còn đang ngủ say hai mắt mở to, bừng tỉnh lại đúng vào thời khắc nguy cấp, rút tay bắt lấy chủy thủ sắp rơi xuống cổ họng.
- Phốc!
Bọt máu bắn tung tóe.
Bàn tay Vương Báo Tử bị trực tiếp xuyên qua nhưng thành công ngăn chặn thế công sắc bén của chủy thủ.
Đau đớn kịch liệt nhưng chỉ có thể cho hắn nhíu mày một chút, sau đó hắn xoay người đạp một cước về phía Lâm Dạ.
- Phanh!
Lâm Dạ cùng với chủy thủ bị đạp văng ra ngoài đụng vào vách tường phía sau.
Lực lượng khủng bố chấn động đến trong cơ thể hắn cuồn cuộn một mảnh, vẻ mặt trên mặt cũng lập tức trầm xuống.
Theo tin tức hắn tìm hiểu được lúc trước thì độ thức tỉnh gen của Vương Báo Tử chỉ có 13% mà thôi.
Nhưng lực lượng vừa rồi tuyệt đối đã đạt tới hơn 15%!
Hơn nữa độ cảnh giác của đối phương vượt xa dự tính của hắn, lại có thể thanh tỉnh trong lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế và ngăn cản một kích tuyệt mệnh của hắn, người bình thường căn bản không làm được loại tình trạng này.
- Vậy mà có thể lẻn vào đây, ngươi rốt cuộc là ai?
Vương Báo Tử xoay người từ trên giường bò dậy vẻ mặt âm trầm nhìn chăm chú vào Lâm Dạ.
- Người giết ngươi!
Mũi tên đã lên dây thì không thể không bắn, Lâm Dạ biết rõ đây là cơ hội duy nhất của hắn, hai thanh chủy thủ bên hông đồng loạt xuất hiện, lần thứ hai tập kích đối phương.
…
- Chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta à?
Thấy Lâm Dạ lại đánh tới, Vương Báo Tử không chút hoảng hốt.
Bởi vì một cước vừa rồi hắn đã đại khái đo ra trình độ thức tỉnh gen của Lâm Dạ, cũng chỉ khoảng 12% mà thôi.
Tuy chênh lệch mấy phần trăm không đến mức hình thành nghiền ép, nhưng lực lượng và phản ứng lại tăng lên toàn diên, sẽ tăng cường rất nhiều chiến lực bản thể của bọn họ.
Mắt thấy chủy thủ đánh tới, Vương Báo Tử lập tức ngăn cản cánh tay Lâm Dạ, ngay sau đó quyền phong cương mãnh giống như vặn vẹo trong không khí, mang theo một luồng uy thế mạnh mẽ đánh về phía Lâm Dạ.
Lâm Dạ không dám khinh thường, hơi ngửa ra sau tránh quyền phong, bước chân hơi lui về phía sau, phóng hai thanh chủy thủ trong tay.
- Hả?
Vương Báo Tử nhướng mày, hắn bị thủ pháp chiến đấu linh mẫn của Lâm Dạ làm kinh hãi, không thể không rút lui, tránh được chủy thủ sắp rơi xuống ngực.
- Xé rách!
Hàn quang hiện lên, quần áo Vương Báo Tử bị rạch ra từng vết thương lộ ra từng vết sẹo dữ tợn đáng sợ bên trong, như ẩn như hiện dưới ánh đèn yếu ớt.
Khó trách ý thức nguy cơ của hắn cường hãn như vậy, thì ra cũng là người liếm qua máu trên lưỡi đao.
Nhưng mà Lâm Dạ lại không sợ chút nào, bước ra một chân, lại phát động tấn công.