Nhưng vào lúc này, khóe miệng Lâm Dạ đột nhiên nhếch lên.
Một thân máy bay kích hoạt lá chắn kích hoạt, tạo thành một lá chắn điện ở phía trước.
Đạn súng kia điên cuồng nổ tung trên Lá Chắn Điện Năng, lực trùng kích sinh ra thoáng cái đẩy hắn bay ra ngoài, thân máy bay vốn đã bắt đầu rơi xuống lại lần nữa bay về phía trước một đoạn, mà hắn thì liều mạng rót năng lượng vào lá chắn, kích hoạt hộ thuẫn.
【Cảnh báo! Cơ thể đang bị tấn công và không đủ năng lượng, xin vui lòng bổ sung kịp thời.】
Mới chỉ trong nháy mắt, 47 điểm năng lượng đã tuyên bố khô kiệt.
Lâm Dạ nhanh tay lẹ mắt, lấy ra năng lượng sinh mệnh đã sớm chuẩn bị, đưa vào rãnh hạch tâm trước ngực cơ thể, giúp năng lượng trong nháy mắt được lấp đầy.
Mà lúc này, khoảng cách của hắn với đối diện chỉ còn khoảng hai mươi thước.
- Tiểu tử!
Lão Đa đã thành công đến được vách đá đối diện, vội vàng quay đầu lại.
Mặc dù chỉ có khoảng cách hai mươi thước, nhưng Kỵ Sĩ Hắc Phong lại rơi xuống với tốc độ nhanh hơn.
Trong một mảnh pháo hỏa oanh tạc, rơi vào trong vực sâu không lường được.
- Ha ha, muốn chạy à? Vậy thì ngã xuống tan xương nát thịt đi!
Đại hán cười to điên cuồng, rốt cục để cho thủ hạ ngừng nổ súng.
Nhưng mà ngay khi tất cả mọi người cho rằng Lâm Dạ phải chết không thể nghi ngờ thì trong khe nứt lại đột nhiên truyền đến một âm thanh máy móc chuyển động.
Kỵ Sĩ Hắc Phong do Lâm Dạ điều khiển giẫm lên một thanh sắt thép cắm ở rìa, tung người nhảy lên, một tay bắt lấy Trọng Kiếm Dung Nham đã ném tới trước đó, mượn quán tính xoay tròn một vòng, rút trọng kiếm nhảy xuống mặt đất.
Ầm ầm một tiếng, văng lên một mảng lớn khói bụi, rốt cục cũng làm cho Lão Đa trong ngây ngốc bừng tỉnh lại.
Lão không khỏi nhìn thoáng qua cây sắt thép kia, chính là hôm nay đội vận tải đổ rác đã cắm vào khe đá!
Thằng nhóc này.
Chẳng lẽ sớm đã tính đến bước này à?
…
Nhìn Lâm Dạ xuất hiện trước mắt, trong lòng Lão Đa chấn động không thôi.
- Vậy mà trực tiếp nhảy qua, chuyện này cũng quá xằng bậy rồi, chẳng lẽ ngươi không sợ ngã chết à?
- Sợ sẽ không nhảy.
Lâm Dạ chỉ trả lời một câu đơn giản, giống như không có gì to tác cả, sau đó hắn kéo theo người máy sửa chữa của Lão Đa kéo lên, vội vàng thoát khỏi vết nứt.
- Tiểu tử ngươi, cũng may trong buồng lái của ta có trang bị tránh chấn động, bằng không thì cái xương già này nhất định sẽ bị ngươi trực tiếp tiễn đi rồi.
Cha già nghẹn hồi lâu vất vả lắm mới từ trong miệng nghẹn ra một câu, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Dạ.
- Có lẽ… Ngươi thật sự rất thích hợp trở thành một phi công cũng không chừng.
Sống trong Liên Bang lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tên điên cuồng như vậy, dám lấy mạng của mình ra đánh cược mà mặt còn không đổi sắc như vậy, nói là người điên cũng không quá đáng.
Nhưng chính là người điên như thế lại giúp lão thành công thoát khỏi hiểm cảnh, chạy thoát khỏi vòng vây của nhiều người như vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
- Còn bọn họ làm sao đây?
Lúc này, Lão Đa đột nhiên nhớ tới những người khác trong đội ngũ, vừa chạy vừa quay đầu lại.
Lúc này hắn mới phát hiện, những người còn lại trong đội ngũ đã thừa dịp bọn họ tạo thành hỗn loạn, dưới sự lãnh đạo của nam nhân dẫn đầu phá vỡ vòng vây, điều khiển người máy chạy tán loạn.
Nam nhân cầm đầu mặt trầm như nước, hiển nhiên không ngờ sẽ xảy ra loại chuyện ngoài ý muốn này, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Dạ đang càng ngày càng xa.
- Đuổi theo cho ta!
Ra lệnh một tiếng, thủ hạ nhanh chóng tản ra đuổi theo những người khác.
- Không quản được nhiều như vậy, có thể sống sót hay không thì xem tạo hóa của bọn họ đi.
Lâm Dạ cũng không quay đầu lại nói.
Hắn không hẳn là máu lạnh.
Được rồi, hắn chính là máu lạnh.
Dưới tình huống không có cách nào bảo đảm an toàn cho mình, hắn cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức mạo hiểm đi cứu người khác, huống chi còn là những người không quen biết.
Ở lại chia sẻ hỏa lực cho mình không tốt hơn à?
Lão Đa hiển nhiên cũng hiểu được điểm này.
Mặc dù trong lòng lão có băn khoăn, nhưng vẫn không có ý dừng lại, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Lâm Dạ.
Hơn mười phút chạy liên tục, mãi cho đến khi khi xác nhận những người vô pháp không có đuổi theo, lúc này mới dần dần chậm lại bước chân.
- Hô —— cuối cùng cũng trốn thoát, lần này coi như ta nợ ngươi một cái mạng.
Vị lão đầu ngày thường tính tình cổ quái nóng nảy này thành khẩn nói.
- Không cần, sau này nhớ sữa chữa cải tạo người máy miễn phí cho ta là được.
Lâm Dạ cười nói.
Tuy tính cách của Lão Đa không tốt, nhưng miễn cưỡng coi như là một số ít người hắn quen biết trong bãi rác, hơn nữa lúc trước còn nói cho hắn chuyện liên quan đến phi công chính thức, có thể cứu được thì hắn đương nhiên phải cứu.