Nếu như Vân Chiêu là đứa trẻ bình thường thì lúc này lăn ra khóc quấy một hồi là xong.
Vấn đề là nay Vân Nương cần một đứa con siêu phàm thoát tục để trấn giữ thể diện của đại phòng, nếu như y thỏa hiệp, trời mới biết là mẹ sẽ thất vọng cỡ nào.
“ Đợi ở trong phòng, không được đi đâu. “ Vân Chiêu thở dài đứng dậy, nói với hai nha hoàn ngốc, sau đó chùm chăn lên đầu xông ra ngoài trong ánh mắt kinh hoàng của hai nha hoàn:
Kết quả giống hệt nhau, chả khác hai nha đầu kia là bao.
Chuyện diễn ra đúng như Vân Chiêu nghĩ, y vừa mới lao ra khỏi cửa, hai con ngan khốn nạn kia kêu cạp cạp, một trái một phải nhào tới với vẻ hết sức hung bạo.
Hai tiểu nha hoàn bắt đầu khóc.
Vân Chiêu ôm đầu, bất kể hai con ngan ngược đãi mình như thế nào, vẫn cứ kiên định đi từng bước một ra đại môn, không la hét, cũng không khóc lóc.
Lỗ Tấn nói, trên đời vốn không có đường, người đi nhiều mà thành đường thôi, với Vân Chiêu mà nói, bị ngan mổ một phát đau tận tim, mổ phát thứ hai khiến người ta phát cuồng, mổ phát thứ ba, thứ tư thì bắt đầu trơ lỳ rồi.
Chăn bông bọc kín người không cách nào đi bình thường được, mà bọn ngan thành tinh luôn kiếm được mục tiêu gây tổn thương lớn nhất cho Vân Chiêu, vì y nhấc chăn lên để đi, có khe hở nó chúng mổ, cứ nhè chân y mà mổ.
Mổ không được hai con ngan còn lao cả người tới xô ngã y, Vân Chiêu ngã rồi lại bò dậy, tiếp tục chùm chăn tiến lên. Sau hai ba lần, y rốt cuộc mò tới được đại môn của nội trạch.
Rời cửa, hai con ngan hậm hực nhìn Vân Chiêu thoát khỏi phạm vi thế lực của mình, liền dừng truy kích, quay đầu lại dọa hai tiểu nha hoàn khó khăn lắm mới lấy được dũng khí chạy tới chi viện cho thiếu gia, kết quả thiếu gia thoát rồi, chúng thành mục tiêu công kích, sợ quýnh lên không nhìn đường chạy va vào nhau, bị hai con ngan lao tới dày vò, khó khăn lắm mới trốn được vào phòng thì quần áo mới phát đều bẩn thỉu, tóc tai rối bù, thế là lại nhìn nhau mếu miệng khóc.
Vân Chiêu ở đầu kia thấy hai nha hoàn của mình thoát rồi với yên tâm tới trung đình, chỉ là không hiểu sao mẹ lại tìm cho mình hai nha đầu ngốc như vậy, trông cậy gì vào chúng đây.
Kỳ thực Từ Nguyên Thọ không đi xa, vóc người cao ráo gày khô đứng dưới một cái cây hòe rụng lá, cả hai trông đều thảm hại như nhau, cảnh tượng nãy giờ, ông ta chứng kiến hết, ra hiệu Vân Chiêu đi theo mình.
Hai người đi qua cánh cửa hình bán nguyệt, men theo một hành lang có mái che nối thẳng vào tiểu viện độc lập ở phía tây, nơi này có thể xem như thư phòng thứ hai trong Vân gia đại viện, rất thích hợp để tĩnh tâm viết chữ, giờ là nơi ở của Từ Nguyên Thọ.
“ Mỗ gia còn cho rằng ngươi sẽ ép hai nha hoàn hộ tống ngươi ra. “ Từ Nguyên Thọ nhe hàm răng vàng khè như ác quỷ nói:
Hai chân Vân Chiêu run bần bật, bọn ngan chết tiệt đó tấn công chủ yếu vào chân y, cố nhịn không đưa tay xoa chân, đặt chăn bông lên bàn, chắp tay: “ Loại chuyện này sao có thể để nữ nhân làm.”
“ Hãy nhớ câu nói này của ngươi, nam tử hán đại trượng phu là phải dám chịu trách nhiệm, không dám chịu trách nhiệm thì không phải nam nhân! Đi thôi, lần này làm bình thường, không thưởng, cũng không phạt.”
Vân Chiêu mặt nhăn mày nhó xoa chân, xem ra nguồn cơn mình gặp tai vạ hôm nay là vì lão già này, tức giận nói: “ Chẳng lẽ còn có cách tốt hơn à?”
Từ Nguyên Thọ chắp tay sau lưng: “ Khi thực lực không đủ thì phải chuẩn bị ăn đòn, ngươi lựa chọn đau đớn, thế là đúng, đôi khi thống khổ là khó tránh được, đã không tránh được, vậy phải bảo vệ tốt bản thân, giữ thực lực, đợi ngày Đông Sơn tái khởi. Mỗ mà trong hoàn cảnh của ngươi sẽ quấn chăn bông lăn ra ngoài.”
Vân Chiêu gạt phắt: “ Khó coi lắm.”
“ Quá trình bỏ trốn không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất. Những lời này hiện giờ ngươi chưa thể lĩnh ngộ được, có điều phải nhớ, sau này ngươi sẽ hiểu.”
Từ Nguyên Thọ xoa cái đầu tròn tròn của Vân Chiêu, liếc nhìn bắp chân đầy vết bầm tím của y, rồi dắt về thư phòng như không có chuyện gì.
Cuộc chiến đầu tiên Vân Chiêu phát động ở Đại Minh với ngan với kết thúc là được Từ Nguyên Thọ lấy bút chu sa chấm lên trán khai trí, đại biểu y đã được nhập học.
Quá trình rất đơn giản, kỳ thực theo lý mà nói thì đây là nghi lễ rất quan trọng, nhưng về phần phải chỉnh trang y phục, rửa tây tĩnh tâm đều bị Từ Nguyên Thọ trực tiếp lược bỏ, còn về phần báo danh lên huyện học Lam Điền cũng bị ông ta cắt luôn, qua loa lễ nhận sư đồ rồi bắt đầu vào học luôn.
Bài học đầu tiên là (Tam Tự Kinh), Từ Nguyên Thọ dạy học rất nghiêm túc, sau khi phát hiện Vân Chiêu dễ dàng học thuộc liền để lại cho y lượng lớn bài tập... Chép Tam Tự Kinh một trăm lần.
Sau khi kiểm tra chữ viết như gà bới của Vân Chiêu, sửa lại tư thế cầm bút khó coi của y, lại đem Tam Tự Kinh do mình chép cho Vân Chiêu làm mẫu, nắm tay y dạy viết một trăm chữ.
Từ Nguyên Thọ viết vừa nhanh vừa đẹp, thẳng tay vứt giấy tập viết do Vân Nương mua, trực tiếp dùng chữ của ông ta làm mẫu, xem ra người này cực kỳ tự tin vào chữ viết của mình.
Chớp mắt đã tới trưa rồi, hai nha hoàn ngốc của Vân Chiêu chảy nước dãi mang cơm trưa tới.
Cơm trưa rất thịnh soạn, chủ yếu là một bình rượu và một con gà.
Vân thị tuy là đại hộ, nhưng bữa cơm bình thường cũng không thịnh soạn như thế, hôm nay là ngày đầu Vân Chiêu học vỡ lòng, Vân Nương khao thưởng tiên sinh, hi vọng ông ta dạy bảo con mình thật tốt.
Khi trong bụng không đói thì Từ Nguyên Thọ là một người rất có phong độ, bất kể là ăn cơm hay uống trà đều rất quy củ, hại Vân Chiêu không cách nào ăn uống thoải mái.
Thấy Từ Nguyên Thọ đem phần ức gà mà mình ghét cho vào bát mình, Vân Chiêu vớt nửa cái cánh gà trong bát canh, gặm ngon lành.
Còn về phần ức gà thì chui vào bụng hai nha hoàn, có bọn chúng, Vân Chiêu tuyệt không có chuyện lãng phí lương thực.
Từ Nguyên Thọ cơm no rượu say rồi đứng bên cửa sổ nhìn đỉnh Ngọc Sơn phủ trong tuyết trắng, lẩm bẩm: “ Quả nhiên là nghìn năm tuyết núi song in sắc!”
Vân Chiêu đuổi hai nha hoàn hí hửng bê số thức ăn còn lại không nhiều đi, quan trọng là còn nguyên bộ xương dính nhiều thịt, thế này béo cho chúng rồi, y tới bên cạnh Từ Nguyên Thọ, cũng bám vào cửa sổ nhìn tuyết trên Ngọc Sơn, người xưa hình như đều thích cái này, nói chuyện đàng hoàng không chịu, cứ thích nhìn mây nhìn gió nhìn sông nhìn núi mới nói.
Rất lâu sau đột nhiên Từ Nguyên Thọ nói nhỏ: “ Kinh thành bị trời phạt, vùng Thiểm Tây đạo tặc khắp nơi, nay thiên hạ sắp đại loạn, khoa khảo vô ích, mỗ chỉ dạy ngươi vỡ lòng thôi, còn về kinh học thì xem chí hướng của ngươi sau này.”
“ Mẫu thân hi vọng con đỗ trạng nguyên để về vinh diệu tổ tông. “ Vân Chiêu đầy hi vọng nói:
Từ Nguyên Thọ cười thảm: “ Trạng nguyên, trạng nguyên à, ngươi có biết trạng nguyên năm nay tuổi thế nào không?”
“ Nhất định là một vị thiếu niên lang rồi.”
“ Nếu như ngươi có thể tiếp nhận chuyện mình 50 tuổi đỗ trạng nguyên thì mỗ có thể giúp ngươi một tay.”
Vân Chiêu trố mắt, chênh lệch so với trí tưởng tượng quá lớn đi: “ Người đó 50 tuổi mới đỗ trạng nguyên sao?”
Từ Nguyên Thọ gật đầu: “ Đúng thế tổ tiên hắn chính là Văn Chinh Minh tài tử vang danh Giang Nam, Vân thị ngươi vốn xuất thân võ tướng, mấy năm qua nhân đinh rơi rụng hết, không có bí quyết, với gia thế của ngươi, nếu không thể bái hồng nho Giang Nam làm thầy, thi đỗ tú tài đã là cực hạn rồi.”
“ Nhưng con thông minh lắm. “ Vân Chiêu ưỡn ngực tự tin, ở mặt này y thực sự có vốn liếng để tự tin: