Vân Chiêu chẳng biết Từ Nguyên Thọ tài hoa ra sao, nhưng thông qua cuộc đối thoại với con chó vàng, biết được đây là một người trong lòng tràn ngập thống khổ cùng nhiều thứ muốn gìn giữ.
Khi ông ta hôn mê, cánh tay mềm oặt buông thõng khỏi cáng, móng tay lướt qua cỏ hoang hơi cong lại, tựa hồ muốn nắm lấy cỏ hoang để thân thể mình ở lại cái thư viện Ngọc Sơn đổ nát này.
Con chó vàng tru từng hồi đau đớn, sau khi Vân Chiêu cho nó ăn hai cái bánh kê, nó vẫy đuổi theo sau lưng y, có vẻ đã quên mất cái đại điện mà mình muốn thà chết cũng không bỏ đi kia.
Từ thư viện Ngọc Sơn trở về Vân gia trang tử giống như từ thiên đường quay lại nhân gian, lưng núi Ngọc Sơn vẫn mây màu quấn quanh, như cái đai ngọc, chia thế giới thành hai phần.
Đoàn người Vân Chiêu về tới nhà liền thấy Vân Kỳ quần áo tả tơi quỳ ở ngoài đại môn, sau lưng hắn là cả nhà chín người đủ cả lớn nhỏ, cách đó không xa còn có đông đảo tộc nhân Vân thị đứng xem náo nhiệt, xem ra sau khi biết hôm nay Vân Nương đi tìm tiên sinh cho Vân Chiêu thì đã tin y thực sự không ngốc nữa rồi, như thế Vân Nương có lại chỗ dựa vững chắc, chống đối là ngu xuẩn.
Vân Nương sai gia đinh nha hoàn đưa Từ Nguyên Thọ vào nhà bố trí trước, mình dẫn Vân Chiêu tới trước mặt Vân Kỳ.
Vân Kỳ ủ rũ cúi đầu, nhìn thấy Vân Nương, môi run lên mấy lần, không nói ra được lời thỉnh tội, ngược lại cha già của hắn quỳ gối đi mấy bước, chặn đường đi của Vân Nương bi thương kêu lên: “ Vân Kỳ không biết tốt xấu xung đột với Đại nương tử, cầu xin Đại nương tử nể mặt lão hủ, cho cả nhà nó một con đường sống.”
Vân Nương tránh ông già, đứng sang bên nhìn cả nhà Vân Kỳ thong thả nói: “ Cửu thúc nặng lời rồi, Vân Kỳ lòng dạ bất chính là sự thực, nhưng ta không tuyệt tình tới mức chặn đường sống của cả nhà hắn, cho dù mặc hắn sống chết, hai huynh đệ Dương Ca Nhi vẫn là huyết mạch Vân thị ta, sao có thể khiến chúng không còn sinh kế. Nếu làm thế mai này ta còn mặt mũi nào đi gặp phu quân khổ mệnh của ta nữa.”
“ Lời nói trên núi trọc là trong lúc ta nóng giận mà thôi, Cửu thúc không cần coi là thật, mau mau đứng lên đi, ta không nhận được đại lễ của trưởng bối, tổn thọ mất.”
Cửu thúc vội đứng lên, kích động chắp tay: “ Đại nương tử xưa nay rộng lượng, là Vân Kỳ không biết tốt xấu, cũng do lão hủ không biết dạy con.”
Vân Nương và Vân cửu thúc ở bên nói dông nói dài, lời thừa thãi tựa hồ chẳng bao giờ hết, chẳng một ai bảo Vân Kỳ đứng dậy.
Vân Kỳ quỳ ở đó bị người ta chỉ trỏ bàn tán xấu hổ vô cùng, hai tay đặt trên mặt đất bóp chặt, gân xanh gồ lên cổ, nếu không có thê tử mặt mày vàng vọt không ngừng kéo áo, đoán chừng hắn sớm nổi điên rồi.
Một thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi, vóc người gầy gò, mặt mày có vẻ thông minh lanh lợi, không ngừng nhìn trộm Vân Chiêu, ánh mắt thù hận không cách nào che đậy được, hắn là Vân Dương, con Vân Kỳ, người được trong tộc ủng hộ nhất thành con thừa tự của Vân Nương.
Vân Chiêu tới bên cạnh học hắn quỳ xuống đất, quay đầu nhìn Vân Dương: “ Các ngươi đang chơi à? Cho ta chơi với.”
Mặt Vân Dương tím như gan lợn, lồng ngực phập phồng, đôi mắt biến thành đỏ ngầu, khi hắn muốn bộc phát thì muội tử phía sau lưng hắn "òa" một tiếng khóc toáng lên.
Vân Dương giận dữ, vừa nhổm người thì mẹ hắn quát lớn: “ Dương Nhi, con muốn mẹ tức chết à?”
Thế là đôi mắt đỏ ngầu ứa ra nước mắt, Vân Dương lần nữa gục đầu xuống.
Vân Phúc từ từ buông tay đã đặt lên chuôi thanh đao, tiếp tục nghe Vân Nương và Vân cửu thúc nói chuyện, nhưng khóe mắt chưa bao giờ rời khỏi Vân Chiêu, như con chó già canh khúc xương vậy, ai đụng vào là có chuyện.
Vân tiểu muội khóc được mấy tiếng là nín ngay, chủ yếu vì nửa cái bánh bột trắng trong tay hấp dẫn quá.
Vân Chiêu quỳ gối bò tới bên Vân tiểu muội, lấy khăn tay lau sạch nước mắt nước mũi cho nó, thấy khăn tay mình trở thành dơ dáy thì nhét luôn vào trong tay nó: “ Nữ hài tử phải sạch sẽ, lau sạch tay mới được ăn.”
Mắt Vân tiểu muội không rời được cái bánh, mồm nhỏ mếu máo, muốn khóc không dám, cầm khăn tay của Vân Chiêu mà không biết phải làm sao.
Vân Chiêu bực mình giật cái khăn tay, kéo bàn tay nhỏ bẩn thỉu kia lau một lượt, nhìn chưa hài lòng lau thêm lượt nữa, tới mức cái khăn tay cũng bẩn thỉu chẳng còn tác dụng gì mới đưa cho nó nửa cái bánh, quay sang nhìn hai huynh đệ Vân Dương: “ Không so với nữ hài, chúng ta tiếp tục thi xem ai quỳ lâu hơn.”
Nói rồi quỳ thẳng người, mặt trào phúng.
Vân Dương thấy tiểu muội ăn ngấu nghiến cái bánh, bất tri bất giác cũng quỳ thẳng lên, ngược lại đệ đệ hắn là Vân Thụ nói lớn: “ Một thằng ngốc như ngươi cũng so được với ta à?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt căm hận của Vân Nương liền xẹt ngay tới, chưa đợi nàng nổi giận, Vân Chiêu đã nói: “ Ta chưa bao giờ là kẻ ngốc, có mà các ngươi ấy.”
Vân Thụ cãi lại: “ Chỉ có thằng ngốc mới đi chơi với Lợn tinh.”
“ Ta thà chơi với lợn rừng còn hơn chơi với bọn ngốc.”
“ Chơi với lợn rừng mới là thằng ngốc.”
Vân Chiêu nổi giận nhào lên người Vân Thụ, đẩy hắn ngã xuống đất, lắc cổ hắn: “ Ngươi mới là thằng ngốc.”
Vân Thụ không chịu thua, ôm lấy hông Vân Chiêu vật xuống, hai đứa bé vận lộn đấm đá nhau, thế là có mấy đứa bé kéo tới hò reo cổ vũ, khung cảnh từ ủ ê nặng nề trở thành tưng bừng náo nhiệt.
Mặc dù Vân Thụ cao hơn Vân Chiêu, nhưng mà lại gầy gò, tay chân tòng teo, làm sao bụ bẫm khỏe mạnh như Vân Chiêu, huống hồ y lại có linh hồn xảo trá, hai đứa bé đánh vẫn ngang tay. Bị Vân Thụ siết cổ, Vân Chiêu vươn tay tóm lấy chim nó, bóp mạnh một cái, Vân Thị tức thì buông tay ra, ôm lấy chim khóc toáng lên.
Vân Chiêu bò dậy, cái mặt dương dương đắc ý, không ngờ nhận lấy cả đống ánh mắt khinh bỉ.
Vân Dương nhìn đệ đệ lăn lộn trên mặt đất, hét lên: “ Đồ không biết xấu hổ.”
Hắn rất muốn giúp đệ đệ giáo huấn thứ vô sỉ này, rốt cuộc tự nhân mình lớn rồi, không ra tay với trẻ con.
Vân Nương nhìn nhi tử giành phần thắng, khuôn mặt phủ sương lạnh mới tan phần nào, trong mắt nàng, không cần biết nhi tử dùng cách gì đánh thắng Vân Thụ, thắng là thắng, về phần vô sỉ à? Đó là chuyện trẻ con thông minh mới biết làm.
“ Sau này gọi ta là ca. “ Vân Chiêu lấm lem bụi đất bò dậy đá Vân Thụ một phát, tuyên bố yêu sách của người chiến thắng:
Vân Thụ hai chân quắp lại, gào to: “ Ta là Vân Thập Bát, ngươi là Vân Nhị Thập Nhất, phải gọi ta là ca mới đúng.”
“ Ngươi bị ta đánh bại rồi, cho nên ta là Vân Thập Bát, ngươi là Vân Nhị Thập Nhất.”
Vân Dương từ từ đứng dậy, gườm gườm nhìn Vân Chiêu: “ Ta là Vân Bát, ngươi có muốn làm Vân Bát không?”
Vân Bát nghe oai hơn Vân Thập Bát thật đất, chỉ là Vân Chiêu nhìn Vân Dương cao hơn mình tới nửa cái đầu, không thắng được là cái chắc, liếm môi nói: “ Đợi ta lớn lên cao bằng ngươi, chúng ta lại so tài. “ Nói xong như sợ hắn kiếm chuyện với mình, Vân Chiêu chạy tót ra sau lưng mẹ, bộ dạng của y khiến không ít người cười phá lên.
Vân cửu thúc sống lâu thành tinh rồi tranh thủ cơ hội nói: “ Chỉ là trẻ con nghịch ngợm thôi, đại nương tử tha cho Vân Kỳ đi.”
Vân Nương thở dài: “ Chẳng qua là chuyện canh tác ở ruộng hạn và ruộng nước, năm nay chúng ta còn có ít nước để cầy cấy, năm sau e chẳng còn. Thôi vậy, nhẹ nhõm được lúc nào biết lúc ấy, ta không phạt cả nhà Vân Kỳ ra ruộng hạn kiếm ăn nữa.”
“ Quan Trung đại hạn sáu năm, may nhờ tổ tiên phù hộ, Ngọc Sơn cho chúng ta nước sáu năm, để già trẻ toàn tộc có cái ăn, năm nay nước giảm mạnh, tiếp tục hạn thế này, nước ngầm sẽ cạn khô, tới khi đó trong nhà đấu qua đấu lại cũng chẳng ích gì.”
Vân cửu thúc chắp tay một cái không nói, cuộc sống ngày càng khó, người trong tộc mà còn không đoàn kết thì sống sao, những nhà khác nghe lời này xấu hổ giải tán.