Đương nhiên, không có chút bất ngờ là, về vấn đề quy chúc của năm cỗ thi thể. Giữa Cẩm Y vệ và Đông Hán lại bạo phát một hồi xung đột quy mô nhỏ, Hán Vệ đánh nhau so với truy bắt thích khách còn náo nhiệt hơn, hơn nữa rất có tính quan thưởng.
Trong chuyện tranh đoạt công lao, Tần Kham tuyệt đối không thể nhượng bộ, hắn rất không hiểu. Đám các thái giám sinh lý không trọn vẹn của Đông Hán cướp nhiều công như vậy để làm gì? Nếu nói là lưu lại cho hậu đại thì hiển nhiên là có cái hiềm chửi người ta, thế nhân đều biết, thái giám cho dù có nhi tử, thì không có ngoại lệ cũng đều trông giống Vương thúc thúc nhà bên...
Xung đột kết thúc với một cú liêu âm thoái của Tần Kham đối với Đông Hán, năm cỗ thi thể bị Cẩm Y vệ đưa vào Bắc trấn phủ ti như năm con lợn, Tần Kham nhìn thấy mà mặt giật giật.
Lĩnh ban Đông Hán cũng được các phiên tử đỡ đi tìm đại phu, mọi người ai làm việc nấy. Sự kiện cướp công kết thúc hoàn mỹ.
Chỉ huy sứ Mưu Bân lại liên tiếp lên tiếng khen ngợi Tần Kham, đại ý là đơn giản ca ngợi Tần Kham giết tặc có công, thưởng năm trăm lượng bạc.
Nhìn khuôn mặt già nua cười tới không ngừng run run của Mưu Bân, Tần Kham đành phải cười khổ xoa mũi.
Kỳ thật trong lòng hai bên đều minh bạch, Mưu Bân muốn làm nhất không phải ra lệnh khen ngợi, mà là dùng dép vả vào mặt Tần Kham. Chỉ có điều năm thích khách đền tội từ ngoài mặt cho thấy thì quả thật là công lao, Mưu Bân không thể không cố nén sự ghê tởm mà khen hắn, nếu không khó mà phục chúng.
Cả gần ngàn người bắt năm thích khách, không ngờ không bắt nổi một người sống, hơn hai mươi thích khách còn lại vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, một chút manh mối cũng không có, cách kỳ hạn ba ngày của bệ hạ chỉ còn lại một ngày cuối cùng, Mưu Bân không chừng ngay cả tâm tư thắt cổ tự tử cũng có.
Đại đường Bắc trấn phủ ti.
"Thích khách chết như thế nào?" Ngữ khí Mưu Bân có chút lạnh lẽo.
" Tự sát Trước mặt mọi người, hạ quan không kịp ngăn lại..." Tần Kham dừng một chút rồi không nhịn được ám chỉ: "Bọn họ là lấy đao cứ cổ, cái này, so với thắt cổ thì thống khoái hơn, hơn nữa lại vừa đỡ đau vừa nhanh gọn."
Nếu Mưu Chỉ huy sứ muốn chết, tốt nhất làm theo năm vị thích khách này, thân là người từng trải. Tần Kham tuyệt đối sẽ không đề nghị dùng tới kiểu chết thắt cổ tự tử vừa khó chịu lại vừa không đàn ông này.
Tuyệt không phải ngóng trông Mưu Bân chết, Tần Kham tôn kính thủ trưởng, thủ trưởng chính là Thượng Đế, có điều nếu Thượng Đế tự mình muốn chết thì Tần Kham cũng không ngại đổi sang tin Phật.
May mắn là Mưu Chỉ huy sứ không nghe ra ẩn ý của Tần Kham, nếu không hắn thực sự có khả năng sẽ rút đao, có điều là cứa lên cổ Tần Kham.
"Làm sao bây giờ? Cách ngày bệ hạ hạn định chỉ còn một ngày, còn có hơn hai mươi tên sát tài đang ẩn náu ở trong kinh sư, hiện giờ bách quan triều đình lòng người hoảng sợ, các ngự sử liên tục dâng sớ hạch tội Hán Vệ bắt tặc bất lực, để tặc nhân họa loạn kinh sư, bệ hạ và các các lão cũng sắp không đỡ cho được rồi..." Mưu Bân ngữ khí trầm thấp, phiền não xoa xoa mi tâm.
Đường đường là Chỉ huy sứ có thể nói những điều này với một thuộc hạ, chứng tỏ đã coi hắn là tâm phúc, mọi việc đều không cần giả bộ cao thâm nữa.
Nghĩ nghĩ, Tần Kham thận trọng mở miệng: "Mưu soái, hạ quan chỉ có thể đảm bảo Mã thượng thư không gặp nguy hiểm. Về phần chủ động xuất kích điều tra nơi ẩn thân hơn hai mươi thích khách còn lại thì hạ quan hổ thẹn, thực sự không có biện pháp."
Tần Kham nhìn Mưu Bân muốn nói lại thôi, Mưu Bân ở trong quan trường lâu năm. Tất nhiên biết sát ngôn quan sắc, thấy thế liền nói: "Tần Kham, ngươi có gì thì cứ nói thẳng ra đi."
Tần Kham nhìn chung quanh đại đường, hạ thấp giọng nói: " tai mắt dưới trướng Hạ quan truyền đến tin tức, nói thái giám trấn thủ Tuyên phủ Lưu Thanh đã bí mật vào kinh, tuy rằng hạ quan không biết Lưu Thanh có liên quan gì tới vụ án diệt môn hơn ba mươi tướng lãnh đó không, nhưng người này trong lúc kinh sư đại loạn lại chưa nhận được bất kỳ điều lệnh gì đã thường phục hồi kinh, rõ ràng không phải ngẫu nhiên."
Vẻ mặt Mưu Bân khẽ động, Lưu Thanh có liên quan tới diệt môn diệt môn đó không thì Tần Kham không biết, nhưng hắn lại biết, hắn biết nước trong đây sâu cỡ nào, bên trên Lưu Thanh không biết còn có đại nhân vật như thế nào, đại lão các phương của kinh sư và quan phủ địa phương và các các loại thế lực quan hệ rắc rối khó gỡ, phi thường phức tạp, dù là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ cũng không dám đụng vào, chạm một cái là động toàn thân, làm không tốt chính là dẫn lửa thiêu thân.
"Ngươi muốn nói gì?"
Mưu Bân hỏi.
"Hạ quan muốn nói là, có thể lợi dụng Lưu Thanh này một chút hay không, kéo cả hắn vào trong cuộc, chúng ta có thể. . ."
"Không được!" Mưu Bân rất kiên quyết ngắt lời Tần Kham. Vẻ mặt có chút nghiêm khắc: "Tần Kham, người này không nên đụng, cũng không thể đụng."
Tần Kham nhìn vẻ mặt của Mưu Bân, lập tức kinh hãi toát mồ hôi lạnh.
Trong nháy mắt này hắn đã hoàn toàn minh bạch, Lưu Thanh chính là một nút thắt, nối với rắc rối giữa Tuyên phủ và kinh sư, án diệt môn hơn ba mươi tướng lãnh, tất nhiên có liên quan với Lưu Thanh, nói một cách khác, cũng không thoát khỏi quan hệ với đại nhân vật hậu trường của Lưu Thanh ở kinh sư.
Kinh sư. Chính là một cái ao đục không thấy đáy, thế đạo Đại Minh, giống như cứt trong hầm xí, cứt không thói, nhưng chọc lên thì thối.
Tần Kham là người thích sạch sẽ, hắn không ngại làm thần côn huynh, nhưng hắn không có hứng thú làm gậy chọc cứt, huống chi hắn không chịu nổi hậu quả làm gậy chọc cứt.
Vì thế Tần Kham và Mưu Bân nhìn nhau, đề tài vừa rồi lập tức ngừng lại.
Mọi người đều là người thông minh, nói không cần điểm thấu, mỹ cảm cách một tầng giấy cửa sổ rất mông lung, chọc thủng thì không có ý nghĩa.
Hai người tạm thời không nghĩ ra biện pháp truy bắt thích khách, Mưu Bân cũng không có tâm tình tán gẫu với Tần Kham, vì thế cầm trà lên uống một ngụm.
Tần Kham không nhúc nhích, người thông minh vào lúc này giống như không.
Mưu Bân uống mấy ngụm trà, Tần Kham vẫn không có ý tứ cáo từ, Mưu Bân có chút mất kiên nhẫn, dứt khoát trực tiếp đuổi người.
"Tần Thiên hộ đi làm việc của mình đi, nhớ kỹ, Mã thượng thư không thể có bất kỳ sơ xuất gì."
"Vâng..."
"Vâng rồi sao ngươi chưa đi?"
"Hạ quan có việc muốn nói. . ." Vẻ mặt Tần Kham bỗng nhiên trở nên có chút xấu hổ ngại ngùng: "... Mưu soái vừa rồi không phải nói hạ quan và bọn thuộc hạ đêm nay giết tặc có công, thưởng năm trăm lượng bạc sao? Năm trăm lượng bạc này hạ quan thật là, ha ha. Thật là xấu hổ..."
Nói còn chưa dứt lời, Mưu Bân vui mừng mỉm cười hai tiếng: "Hiếm khi thấy ngươi có lòng hổ thẻn, đây là chuyện tốt, ngươi cũng hiểu được năm trăm lượng này là ngại không dám nhận, đúng không?"
Hai mắt Tần Kham trợ to như chuông đồng, ngạc nhiên nói: "Mưu soái sao lại nói vậy? Hạ quan chỉ muốn hỏi một chút, đi đâu lĩnh tiền." Phiền toái của Mưu Bân không phải phiền toái của Tần Kham, không hoàn thành nhiệm vụ hoàng đế giao phó, người chịu phạt là Mưu Bân chứ không phải.
Có điều ăn cơm của người ta, hết lòng làm việc cho người ta, Tần Kham vừa nhận năm trăm lượng bạc cũng là người phúc hậu, người phúc hậu không đành lòng nhìn thấy thủ trưởng chịu phạt, cho nên Tần Kham cũng nghĩ biện pháp.
Biện pháp của Tần Kham bình thường khá là chủ động, hắn không quen bị động chờ đợi kẻ địch, cảm giác để quyền chủ động nằm trong tay kẻ địch rất không tốt, trừ tư thế khi làm tình ra, Tần Kham hai đời người chưa bao giờ làm ra chuyện bị động.
Biện pháp hắn nghĩ rất đơn giản, sáng sớm hôm sau, ngồi kiệu quan và mấy trăm Giáo úy ra cửa, các Giáo úy trận địa sẵn sàng đón quân địch, đao kiếm ra khỏi vỏ, kiệu quan lắc lư, từ trong thành đi ra ngoài thành, lại từ ngoài tới Thừa Thiên, cơ hồ dạo cả nửa vòng kinh sư.
Đáng tiếc Tần Kham tính kế vô ích, hơn hai mươi thích khách còn lại giống như đột nhiên trở nên thông minh, cũng không biết bọn họ là nhìn thấu quỷ kế của Tần Kham, hay là trời còn quá sớm chưa ngủ dậy, đối với hành động dụ địch của Tần Kham hoàn toàn không có phản ứng, kế hoạch của Tần Kham phá sản.
Chuyện cũng trong dự liệu, Tần Kham không thất vọng, tận việc người nghe số trời, làm thủ hạ tốt của Mưu Chỉ huy sứ, hắn cảm thấy mình đã làm được rất hợp cách rồi.
Màn đêm buông xuống. Mã phủ vẫn được Giáo úy và các phiên tử vây chật như nêm cối, ngay cả con ruồi cũng không bay vào được.
Tần Kham đứng ở tiền viện Mã phủ, một mình cảm thụ gió lạnh đêm đông không ngừng quất vào mặt, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh.
Qua đêm nay, hạn định ba ngày của Hoằng Trì đế đã kỳ, thích khách vẫn còn hơn hai mươi tên chưa bắt được, Mưu Bân và Vương Nhạc sắp phải chịu cơn giận lôi đình của hoàng đế bệ hạ.
Trừ phi thích khách này đêm nay động thủ với Mã Văn Thăng, hơn nữa toàn bộ bị tru sát hoặc là bị bắt.
Có thể không?
Tần Kham lắc đầu, bất luận thích khách động thủ chỗ nào lúc nào, điều hắn có thể làm, chính là bảo vệ Mã Văn Thăng không bị tổn thương, đây là trách nhiệm của hắn.
Bóng đêm tối đen nhưng yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng tim đập của mình.