Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 179: Nam Kinh ám chiến (2)

Chương 179: Nam Kinh ám chiến (2)





Liếc nhìn Lưu Trí, miệng Lý Nhị cong lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Lưu Thiên hộ, đắc tội rồi, phụng lệnh của Nam trấn phủ ti trấn phủ sứ Lôi Hồng Lôi đại nhân, huynh đệ ta đến tiếp nhận Đỗ đại nhân mấy ngày trước được đón đi từ chỗ Cẩm Y vệ ta."

Lưu Trí cả giận nói: "Án tử này Đông Hán đã tiếp nhận, không cần Cẩm Y vệ các ngươi phải quan tâm! Cút ra ngoài cho ta!"

"Không thể nói vậy đâu nhé Lưu Thiên hộ, Đỗ đại nhân có bị oan hay không, vẫn chưa nói được rõ ràng, các ngươi đón người đi, vạn nhất dụng hình với hắn, Đỗ đại nhân có ba dài hai ngắn gì, Cẩm Y vệ chúng ta phải gánh oan thay cho Đông Hán các ngươi à? Dù sao người là Cẩm Y vệ chúng ta bắt, nói thẳng xin Thiên hộ đại nhân chớ trách, loại chuyện bẩn thỉu này Đông Hán các ngươi không phải là làm một lần, Cẩm Y vệ chúng ta không thể không đề phòng."

Nghẹn uất cả buổi chiều, lại bị những lời bất âm bất dương này của Lý Nhị kích thích, Lưu Trí lập tức trước mắt tối sầm trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa thì tức giận đến hộc máu.

"Ta nếu không cho ngươi gặp Đỗ Hoành thì ngươi làm gì được ta?" Lưu Trí cắn răng, trong mắt sát khí thoáng hiện.

Lý Nhị lười biếng cúi đầu nhìn móng tay, từ từ nói: "Ngươi là Thiên hộ, ta là bách hộ, ta đương nhiên không thể làm gì được ngươi, có điều Lôi trấn phủ sử lão nhân gia tính tình nóng nảy lắm. nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó, vả lại... Bọn công tử huân quý công hầu bá cả thành đều đang chờ ta về bẩm báo, ngươi nếu không cho ta gặp, ta không nói gì quay đầu đi ngay, có điều ta đi rồi ngươi cũng đừng hối hận. . . Ừ, Từ lão Quốc Công gia cũng nóng tính lắm."

Thân hình Lưu Trí lay động mấy cái, sắc mặt xoẹt một cái trở nên tái nhợt như tờ giấy.

Uy hiếp của các Huân quý trong mềm có cứng, đôi câu vài lời ngầm có sát khí của Từ lão Quốc Công, Vũ Tĩnh Bá Triệu Thừa Khánh ở ngoài cửa lớn tiếng chửi rủa, áp lực cực lớn đã khiến Lưu Trí sắp sụp đổ, hành động dẫn người tới cửa của Lý Nhị cuối cùng cũng trở thành một cọng cỏ cuối cùng ép ngã lạc đà.

"Đem. . . Đem Đỗ Hoành đưa vào kinh sư, phái người thay ta, thay ta bồi tội với Hán công ta. . . Xin lỗi Hán công! Mau, khởi hành ngay tức khắc!" Lưu Trí nói xong câu đó với các phiên tử phía sau thì mồ hôi vã như tắm, cả người hư thoát vô lực, dừng một chút, Lưu Trí không thể không bổ sung nói: "Tháo gông nặng xích sắt cho Đỗ Hoành... Khách khí với hắn một chút."

Lý Nhị nhếch miệng cười nói: "Ha ha, thật trùng hợp, ta vừa hay phải dẫn thủ hạ tới kinh sư làm việc, , đang lo trên đường tịch mịch, các vị huynh đệ Đông Hán, không bằng chúng ta kết bạn cùng đi."

Lưu Trí thở dài tuyệt vọng, từ một khắc Đỗ Hoành tiến vào thành Nam Kinh, hắn đã nằm dưới sự bảo hộ của Tần Kham, có thể khẳng định, loại bảo hộ sẽ luôn cùng với Đỗ Hoành bước vào cửa thành kinh sư.

Hán công muốn lấy nhạc phụ của hắn ra để trút giận thì không nên để hắn vào Nam Kinh, một bước này của Hán công tính sai rồi.

Người trẻ tuổi ở xa ngoài ngàn dặm kia... Tâm cơ nặng thật.

Hơn Hai mươi phiên tử Đông Hán áp giải Đỗ Hoành bắc thượng, Lý Nhị dẫn theo hơn trăm Cẩm y Giáo úy đi theo, đội ngũ quái dị này cứ như vậy rầm rập ra khỏi thành Nam Kinh.

Không thể không nói, đây là một chuyện khó chịu nhất của các phiên tử từ lúc chào đời tới nay, các Cẩm y Giáo úy dọc theo đường đi như hổ rình mồi, giống như một thanh lợi nhận treo trên đầu các phiên tử, sợ nó rơi xuống, chết tiệt là nó lại cố tình không rơi xuống.

Các phiên tử cố xốc tinh thần, khi ban đêm ngủ ngoài trời đều trốn ở trong góc thầm lau nước mắt, bọn họ cảm thấy rất lo lắng, rất sợ hãi, hơn nữa kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, thực sự sợ những Giáo úy đó bỗng nhiên nhất thời quật khởi, giết sạch hơn hai mươi người bọn họ, cuối cùng đoạt Đỗ Hoành chạy đến rừng già rừng già nào đó tránh đầu sóng ngọn gió, rồi bẩm báo lên là trên đường đi gặp đạo phỉ, dù sao chuyện này các phiên tử Đông Hán bọn họ cũng thường xuyên làm, tin rằng Cẩm Y vệ đối với thủ pháp này cũng tuyệt đối không xa lạ, suy bụng ta ra bụng người, các phiên tử tự xé lại nhân sinh loang lổ việc xấu của mình, đồng thời cũng dựa trên tâm tình sống lâu một ngày lợi một ngày, bắt đầu chuyến đi từ Nam Kinh tới kinh sư.

Tính mạng của mình cũng chẳng lo được, các phiên tử tất nhiên không dám tra tấn Đỗ Hoành, chẳng những không dám tra tấn, dọc theo đường đi đối với hắn so với đối với cha mẹ mình còn hiếu kính hơn, thực sự có thể nói là hỏi han ân cần, nhiệt itnfh như khách.

Lựa chọn duy nhất rất bất đắc dĩ, cái tên sát tài tên là Lý Nhị ở phía sau trên đường luôn nhìn họ chằm chằm, ánh mắt âm u đó, nhìn một cái là khiến người ta sợ hãi.

Đây tuyệt không phải ánh mắt của nhân loại, mà là của súc sinh!

Tính mệnh của Đỗ Hoành được bảo vệ, nhưng vấn đề căn bản vẫn chưa được giải quyết, chân tướng của sự thật như thế nào, Tần Kham đến bây giờ vẫn chưa rõ, hắn chỉ có thể chờ, chờ Lý Nhị hộ tống Đỗ Hoành đến kinh sư, tái trực tiếp hỏi rõ việc này, trong chuyện này, Tần Kham chỉ tin Đỗ Hoành.

Nhạc phụ Lão gia bị bắt vào ngục, Tần phủ trên dưới là một mảng mây đen.

Đỗ Yên luôn vui vẻ hoạt bát cũng triệt để buồn bã ủ rũ, cả ngay nắm tay áo Tần Kham, khóc tới không thở nổi, bất luận Tần Kham an ủi như thế nào, nàng ta vẫn khóc không chịu ngừng, tuy rằng nàng ta không quen với quan trường Đại Minh, dù sao có cha làm quan, ít nhiều cũng nhận biết mấy phần lợi hại, phàm là quan viên phạm tội bị bắt, bị Đại Lý tự thậm chí hình bộ bắt thì còn có đường cứu vãn, nhưng một khi quan viên bị Hán Vệ bắt, chuyện khẳng định nghiêm trọng, không thể toàn thân mà ra, lão bộc Trịnh Bá trong nhà nói, Cẩm Y vệ khi bắt Đỗ Hoành đã chính thức hạ giá thiếp cho nha môn tri phủ Thiệu Hưng, chuyện còn bé được à?

Cái gọi là giá thiếp, là một loại thủ tục chính thức khi Cẩm Y vệ truy bắt phạm quan, tương đương với trát bắt giam của cục công an kiếp trước, so với trát bắt giam thì càng có lực uy hiếp hơn, các quan viên nhận được giá thiếp bình thường có hai loại phương thức ứng phó, một là an bài thỏa đáng hậu sự của mình, hoảng sợ ngồi ở nhà chờ Cẩm y Giáo úy tới cửa, hai là an bài thỏa đáng hậu sự của mình, sau đó lấy dây thừng treo lên xà nhà, kết thúc mọi chuyện, đỡ phải vào chiếu ngục bị đủ loại hình cụ biến thành sống không bằng chết.

Về phần quan viên nửa đêm bỏ trốn không phải không có, đáng tiếc xác xuất thành công rất thấp, cơ hồ bằng không, sau khi bị bắt lại thì hình phạt rất tàn nhẫn, tướng chết còn khó nhìn hơn, quan viên nhận được giá thiếp chỉ cần đầu óc không gặp vấn đề, bình thường sẽ không lựa chọn biện pháp tìm chết này.

Cảm giác của Đỗ Yên rất linh mẫn. Tần Kham cũng dự cảm được chuyện này không phải nhỏ, án tử do Cẩm Y vệ chuyển tới Đông Hán, có thể thấy được có người ở phía sau màn vận tác, hắn rất hiểu Đỗ Hoành, Tần Kham có thể khẳng định người này tất nhiên minh bạch Đỗ Hoành có con rể là Cẩm Y vệ Thiên hộ, nếu muốn dồn Đỗ Hoành vào chỗ chết, chỉ có Đông Hán đã kết oán với Tần Kham mới có thể làm được.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch