Hai gã bách hộ Nam trấn phủ ti thẩm vấn Tần Kham sau khi bị Trương Vĩnh tát cho ột trận thì cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh ngộ.
Hai gã bách hộ sau khi thấp thỏm lo âu khấp đầu vô số lần với Chu Hậu Chiếu mới ủ rũ rời khỏi chiếu ngục.
Chu Hậu Chiếu lúc này cũng đã hồi vị, buồn bã nói: "Ta lại bị ngươi lợi dụng..."
Tần Kham mỉm cười nói: "Giúp người là cái gốc của khoái hoạt, thần nếu bị đám sát tài của Nam trấn phủ ti đó thẩm vấn cho huyết nhục mơ hồ, điện hạ khẳng định không đành lòng không đành lòng, phải không."
Chu Hậu Chiếu nháy mắt mấy cái: "Nói chính sự đi, ngươi sao lại đắc tội với phụ hoàng? Truyền đơn và kích động cống sinh gây sự là làm sao?"
"Oan uổng, tuyệt đối là oan uổng!" Tần Kham lộ ra vẻ mặt hàm oan, trầm giọng nói: "Người hữu tâm trong Triều đình tính kế ta, điện hạ ngươi là hiểu thần nhất, thần đối với luật Đại Minh vẫn luôn mang lòng kính sợ, thà chết chứ không vượt Lôi Trì dù chỉ một bước, loại việc trong mắt không có vương pháp này thần có khả năng làm ra sao?"
Chu Hậu Chiếu nhìn chằm chằm khuôn mặt có vẻ thành khẩn của Tần Kham, sau một lúc lâu, cuối cùng gật gật đầu khẳng định: "Vừa rồi ta còn có chút do dự, nhưng khi người nói ra những lời này, ta đã có thể khẳng định, hai chuyện này tất nhiên là ngươi làm, không cần chứng cớ, dù sao cũng chính là ngươi."
Tần Kham cảm thấy kính nể: "Điện hạ mặc dù tuổi nhỏ, nhưng đã có khí tượng của minh quân anh chủ, hơn nữa ưu điểm lớn nhất chính là giảng đạo lý, thần chúc mừng cho xã tắc Đại Minh."
Chu Hậu Chiếu cười ha ha, cũng không trách cứ Tần Kham, hắn minh bạch Tần Kham làm tất cả những điều này đều là để cứu nhạc phụ, Chu Hậu Chiếu là người chí tình chí nghĩa, đối với cái gọi là pháp lý chưa bao giờ bận tâm, cách làm của Tần Kham rất hợp với khẩu vị của hắn.
"Được rồi, chắc phụ hoàng hạ chỉ bắt ngươi cũng là bị triều thần ép buộc thôi." Chu Hậu Chiếu nói xong oán hận mắng: "Trên Triều đình chưa bao giờ thiếu loại thất phu người ghét quỷ giận! Ngươi cứ an tâm chờ ở đây, ta vào cung cầu tình phụ hoàng, vài ba ngày nữa sẽ thả ngươi."
"Đa tạ điện hạ, nhưng không cần, ngươi cho dù vào cung cầu tình chỉ sợ cũng sẽ không có kết quả. . ."
"Vì sao?"
Tần Kham há miệng, nghĩ nghĩ rồi cũng thấy không cần phải giải thích, Chu Hậu Chiếu hiện giờ mới mười lăm tuổi, với chỉ số thông minh của hắn chỉ sợ rất khó lý giải âm mưu của cả sự kiện.
"Nói ngươi cũng không hiểu, điện hạ hay là cứ tiếp tục làm đông cung Thái tử vô ưu vô lự đi, sống đơn giản một chút thì tốt hơn."
Chu Hậu Chiếu trầm mặc lườm Tần Kham, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Quanh co lòng vòng nói ta là ngu xuẩn, Tần Kham, công lực tổn hại người của tổn hại càng lúc càng tinh tiến."
Tần Kham vào tù không phải là kết thúc của sự kiện.
Bãi chức bỏ tù hiển nhiên chưa đạt tới kết quả mà các kẻ địch mong muốn, bọn họ là muốn mạng Tần Kham và Đỗ Hoành, hai người này không trừ, án chức công Thiệu Hưng bị hại sẽ không bịt đi được, các kẻ địch của Tần Kham đã bày sẵn tư thế sư tử vồ thỏ, hung ác nhe răng nanh về phía hắn và Đỗ Hoành.
Tảo triều sau hôm Tần Kham bị bỏ tù, các kẻ địch không chơi chết Tần Kham thì thề không bỏ qua lại khởi xướng hạch tội tập thể.
Giám sát giám sát Tuần án Chiết Giang Hình Chiêu mở đầu, lại thỉnh cầu Hoằng Trì đế nghiêm trị tên đầu sỏ mê hoặc lòng người kinh sư, rải những lời đồn không có thực. Cũng thỉnh cầu thu hồi ý chỉ phúc thẩm án của Đỗ Hoành, đốc xúc hình bộ lập phán lập trảm, nhanh chóng kết án. Để tránh các đại thần cảm thấy thất vọng đau khổ vì thái độ không tín nhiệm của thiên tử, ẩn ý trong lời nói, mũi kiếm chỉ thẳng vào Tần Kham và Đỗ Hoành.
So sánh với gió nhỏ sóng nhỏ hôm qua, trên tảo triều hôm nay, thái độ của các đại thần kịch liệt hơn, thanh thế cũng lớn hơn.
Thái Thường tự khanh kiêm học sĩ hàn lâm Trương Sĩ Trinh cũng đứng ra khỏi hàng phụ họa, Đại Lý tự thiếu khanh Ngô Nhất Quán, Công bộ cấp sự trung Tào Chước An, hơn mười quan viên có phần lượng có uy tín trong triều đường đều cũng đứng ra khỏi hàng phụ họa, trong đó quan viên phẩm giai cao nhất rõ ràng chính là Lại bộ Tả thị lang Tiêu Phương.
Vị này năm nay đã bảy mươi tuổi. Lão đầu nhi sĩ đồ nhấp nhô tuổi cao nhưng đức không nặng quỳ trong kim điện vừa khóc vừa dập đầu, cổ họng khàn khàn vô cùng đau đớn hạch tội Tần Kham và Đỗ Hoành, cái này gọi là quốc hữu quốc pháp, có pháp mà không theo, vô cớ sinh nhiều chi tiết. Chỉ tổ làm mất hết uy nghiêm của luật pháp Đại Minh, danh dự của quân vương cũng tàn theo, không hành pháp trị mà hành nhân trị, không khác gì thả mãnh hổ ra khỏi lồng, quan phủ thiên hạ há chịu hiệu lực. Mà cũng làm dân chúng sĩ tử thiên hạ thấp thỏm lo âu, dân tâm bất an, đại loạn không xa.
Tiêu Phương dù sao cũng là Tiêu Phương, đầu óc của lão hồ li rốt cuộc so với đại thần bình thường thì thoáng đạt hơn nhiều, một vụ án nhỏ mà nói dông nói dài, ẩn ý trong lời nói của hắn là bệ hạ nếu không nhanh chóng xử trảm Đỗ Hoành và Tần Kham, chỉ sợ toàn bộ thiên hạ sẽ rung chuyển bất an, xã tắc Đại Minh sợ có cái nguy bị lật đổ.
Hoằng Trì đế mặt căng ra ngồi trên long ỷ không nói gì, nội các Lý Đông Dương và Lại bộ thượng thư Mã Văn Thăng đứng trong hàng không hẹn mà cùng nhíu mày.
Thị Lang một bộ mà nói ra những lời ngụy biện thế này, Tiêu Phương không khỏi mất ổn trọng rồi, người này ở trong triều nhân duyên rất kém, bảy mươi tuổi vốn đã phải có tư lịch nhập các rồi, nhưng bất kể làm việc chăm chỉ hay nỗ lực nịnh hót thế nào, chung quy vẫn kẹt ở vị trí Lại bộ Tả thị lang không thể tiến thêm, ba vị Đại học sĩ nội các và người lãnh đạo trực tiếp của lão là Mã Văn Thăng thấy là ghét, phàm có cơ hội đề bạt, cho tới bây giờ đều tự động quay đi.
Tiêu Phương quỳ gối trong kim điện nói hưu nói vượn, nói đến chỗ động tình, đại khái ngay cả chính lão cũng cảm động, vừa nói vừa dùng tay áo lau nước mắt, cuối cùng thì dứt khoát vứt luôn thể diện, đấm đất gào khóc.
Mã Văn Thăng thật sự nhìn không nổi nữa rồi, án Đỗ Hoành là đúng hay sai thì hắn không rõ, Hán Vệ điều tra sẽ không có kết quả nhanh như vậy, nhưng ấn tượng của Mã Văn Thăng đối với Tần Kham không tồi, hơn nữa Đỗ Hoành cũng do tự hắn thượng biểu khen công, đặc biệt đề bạt, đại thần cả triều đều biết việc này, nên Mã Văn Thăng không muốn xen vào.
Hoằng Trì đế đương nhiên cũng không muốn giết Tần Kham, chuyện từ đầu đến cuối thế nào hắn từ miệng Chu Hậu Chiếu đã biết hết rồi, cho dù rải truyền đơn và kích động cống sinh gây chuyện thật sự là Tần Kham làm, nhưng cũng là vì muốn cứu nhạc phụ khỏi chốn ngục tù, hành vi tuy hỗn trướng nhưng động cơ thì có thể tha.
Hơn mười đại thần có phân lượng trăm miệng một lời thỉnh cầu tru sát Đỗ Hoành và Tần Kham, Hoằng Trì đế bực bội vô cùng, đang vào lúc tiến thối lưỡng nan thì thấy Mã Văn Thăng nhướn mày đứng ra khỏi hàng.
"Tiêu Thị Lang, nơi này là kim điện triều đình, thiên tử Đại Minh ta dùng lễ hiếu trị thiên hạ, bộ dạng khóc lóc gào thét của ngươi không thấy là rất mất triều nghi à? Còn cả các ngươi nữa."
Mã Văn Thăng xoay người chậm rãi nhìn hơn mười đại thần đang quỳ gối trong điện thỉnh cầu tru sát Đỗ Hoành và Tần Kham, ánh mắt sức bén như dao.
"Bệ hạ hạ chỉ phúc thẩm án của Đỗ Hoành, là vì muốn sự công bằng, đối với triều thần Đại Minh ta là lòng mang thiện tâm, vàng thật không sợ lửa, án tử có điểm đáng ngờ thì tất nhiên phải phúc thẩm, hôm nay các ngươi vội vàng muốn tru sát Đỗ Hoành và Tần Kham như vậy, lão phu thật sự không biết các ngươi có ý đồ gì, trăm miệng một lời yêu cầu tru sát hai người, nói cái gì làm theo luật pháp Đại Minh, vậy lão phu sẽ nói luật pháp Đại Minh cho các ngươi nghe, một vạn một vạn bước mà nói, Đỗ Hoành Đỗ Hoành và Tần Kham có tội, theo luật của Đại Minh, do hình bộ định tội, Đại Lý tự xác minh, cuối cùng..."
Nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi của hơn mười đại thần trong kim điện, Mã Văn Thăng khóe miệng phác ra một nụ cười: ".... Cuối cùng. Sau thu xử quyết, đã hiểu chưa? Trừ tội lớn như mưu nghịch, giết cha mẹ, còn lại đều là "sau thu xử quyết". Hiện giờ là đầu xuân, cho dù hai người có tội, bọn họ cũng có hơn nửa năm để sống, các ngươi không phải luôn mồm cường điệu pháp trị, đây chính là luật pháp của Đại Minh ta, các ngươi có gì để nói không?"
Bao gồm cả Tiêu Phương ở bên trong, hơn mười đại thần sắc mặt so với giẻ lau còn khó coi hơn, ngơ ngác nhìn nhau một phen rồi lủi thủi quay về hàng.
Hoằng Trì đế vui mừng nhìn Mã Văn Thăng, đúng là lão thần chìm nổi mấy chục năm, kinh nghiệm đấu tranh phong phú, nói mấy câu đã khiến đại thần cả điện á khẩu không trả lời được, vô hình trung đã cứu Tần Kham một mạng, cũng vây vây cho hoàng đế hắn.
Nghe nói Mã Văn Thăng sẽ năm nay chuẩn bị cáo lão hồi hương, thực sự không nỡ để hắn đi.
Hoằng Trì đế chậm rãi nhìn quần thần trong điện, trầm giọng nói: "Phúc thẩm án Đỗ Hoành là ý chỉ của trẫm, đúng như lời Mã thượng thư nói, trẫm lòng mang ý niêm nhân thiện, đối với mỗi một bề tôi đều không thiên vị cũng không bao che, ý trẫm đã quyết, phải phúc thẩm án này, mọi người còn có ai phản đối?"
"Ngô hoàng thánh minh." Trong điện quần thần trăm miệng một lời nói.