Ngay khi đại tướng quân phi thân, đầu dán xuống sàn, theo quán tính lảo đảo tiến về phía trước thì cái chân của Tần Kham rất khéo mà không phải kéo giẫm vào cổ đại tướng quân.
Dưới ánh mắt kinh hãi của Chu Hậu Chiếu và đám Trương Vĩnh Lưu Cẩn, Uy vũ đại tướng quân phát ra một tiếng rên rất không cam lòng, sau đó cái cổ nghẹo sang, xuất sư chưa thắng đã bỏ mình, trường sử Chính Đức nước mắt lưng tròng.
Trong chính điện là một mảng yên tĩnh, Chu Hậu Chiếu và đám người Lưu Cẩn như choáng váng, ngây ngốc nhìn chằm chằm con gà chọi đang bi phẫn tắt thở dưới chân Tần Kham, hồi lâu vẫn không có ai lên tiếng.
Tần Kham thối lui một bước, cười áy náy: "Bệ hạ, thật không phải, thần vừa rồi không phát hiện..."
"Ôi." Chu Hậu Chiếu cũng phát ra một tiếng rên, đau lòng tới nước mắt lưng chòng, ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ nhìn Tần Kham: "Tần ái khanh à, ngươi chẳng lẽ là khắc tinh trời sinh của Uy vũ đại tướng quân? Lần thứ hai rồi."
Tần Kham kinh ngại cúi đầu nhìn con gà chọi, nói: "Con này vẫn là Uy vũ đại tướng quân à? Lần trước ở đông cung con đại tướng quân đó không phải bị thần tự tay vặn gãy cổ rồi sao?"
Hai má Chu Hậu Chiếu giật giật, thanh âm trầm thấp: "Lần trước chỉ là xuất sư bất lợi, con này là Uy vũ đại tướng quân thế tập."
Chỉ là giết một con gà thôi mà, Tần Kham cũng không cảm thấy có gì nghiêm trọng, nhưng nhìn thấy bộ dạng lã chã chực khóc của Chu Hậu Chiếu, hiển nhiên con gà này không chỉ đơn giản là gà, nhìn sắc mặt của Chu Hậu Chiếu, nếu không phải sợ các đại thần dọa đâm đầu vào cột chết trên kim điện thì nói không chừng sẽ cử hành quốc tang cho vị Uy vũ đại tướng quân này.
Ánh mắt của Chu Hậu Chiếu rất khiển trách, nếu đổi là tiểu hoạn quan tầm thường giẫm chết gà chọi của hắn, lúc này chắc đã bị kéo tới ngọ môn trượng tễ rồi, đáng tiếc người này là Tần Kham, Chu Hậu Chiếu không những không thể trách tội, ngay cả một câu nói nặng cũng không thể nói, dưới tình huống không đói bụng thì bằng hữu vẫn trọng yếu hơn một con gà rất nhiều.
Chu Hậu Chiếu thở dài, ai oán nói: "Tần Kham, ngươi vì sao cùng Uy vũ đại tướng quân của trẫm không thể sống chung được?"
"Bệ hạ luôn sao đặt tên cho gà chọi là Uy vũ đại tướng quân?" Tần Kham vô tội nói.
Chu Hậu Chiếu ngây ra, tiếp theo thì oán hận giậm giậm chân quay đầu nói: "Lưu Cẩn..."
"Có lão nô."
"Tìm con gà gọi khác, đặt là, Tần Kham, đặt tên là gì?"
Tần Kham chắp tay nói: "Bệ hạ, tên xấu dễ nuôi, hay gọi là cứt chó đi."
Hai má Chu Hậu Chiếu và bát hổ đồng loạt giật giật.
Rất hiển nhiên, mọi người đều không đồng ý đặt tên cho một con gà chọi uy phong lẫm lẫm là cứt chó.
Tiếc hận nhìn đại tướng quân nằm rũ trên đất, Chu Hậu Chiếu giận dữ nói: "Ngươi hôm nay vào cung không phải là cố ý để giết trẫm chứ?"
Tần Kham vội nói: "Trừ giết gà của hoàng thượng ra thì thần đương nhiên còn có việc khác."
Chu Hậu Chiếu: "... ..."
"Bệ hạ, năm ngày trước kinh sư đại loạn, Vương Nhạc tự tiện điều binh, phong tỏa cung thành, thần vì vào cung gặp bệ hạ, thực sự có thể nói là trải qua gian nan khốn khổ, đêm đó nếu không phải có một người thâm minh đại nghĩa, trung tâm với chủ, mạo hiểm mất đầu lén mở Thừa An môn hoàng cung thì đêm đó đêm đó đã không thể vào được cung, càng không thể xin được thánh chỉ của bệ hạ, tru trừ đám gian nịnh Vương Nhạc."
Chu Hậu Chiếu nhướn mày: "Ồ? Người ngươi nói là ai?"
"Ti lễ giám tùy đường thái giám, Đới Nghĩa."
Lưu Cẩn ở bên cạnh đang cười híp mắt nghe vậy ngẩn ra, nhìn nhìn sắc mặt Chu Hậu Chiếu, cười cười vươn tay ra phủi long bào Chu Hậu Chiếu, lỗ tai thì giỏng thật cao.
Chu Hậu Chiếu cười nói: "Tên của Đới Nghĩa này trẫm chưa nghe nhiều, không quen lắm."
Tần Kham nghiêm mặt nói: "Bệ hạ, thưởng công phạt tội không tránh thân sơ, mới là đạo của minh quân, thần cũng không mưu quan bán chức cho bản thân, nhưng thần muốn thay Đới công công cầu ân điển với bệ hạ, tuy nói ngoại thần không nên kết giao với nội hoạn, có điều Đới Nghĩa này trung thành và tận tâm đối với bệ hạ, đêm đó còn cứu thần một mạng, huống hồ đã ở ti lễ giám rèn luyện nhiều năm, về công về tư, bệ hạ cũng nên thưởng cho Đới công công một chút."
Chu Hậu Chiếu nghe vậy gật đầu cười nói: "Ngươi đã chủ động mở miệng, trẫm có thể không phong thưởng hắn sao? Lưu Cẩn, thái giám bỉnh bút của ti lễ giám."
Lưu Cẩn mới thượng vị, đang định khuếch trương thế lực, thu nạp nanh vuốt, địa phương trọng yếu như ti lễ giám, sao có thể cho ngoại nhân chen vào?
Chu Hậu Chiếu nói còn chưa dứt lời, Lưu Cẩn đã vội bước lên trước: "Bệ hạ, ti lễ giám hiện tại không có chỗ trống, theo quy định htif ti lễ giám vốn chỉ có thể có bỗn người bỉnh bút, trước kia tiên đế vào lúc chính vụ bận rộn, cho nên sau khi Tiêu Kính bẩm tấu với tiên đế, tiên đế phá lệ tăng thêm một bỉnh bút, hiện giờ Vương Nhạc mặc dù đã chết, nhưng ti lễ giám vẫn còn bốn người bỉnh bút, không tăng thêm được.
Tần Kham mỉm cười, không nói gì.
Trương Vĩnh lại cười tủm tỉm đứng ra phá đám: "Thời tiên đế đã giữ năm người bỉnh bút, sao tới thời bệ hạ lại không thể giữ năm? Đới Nghĩa Người ta giải ưu cho bệ hạ, vì cứu mạng của Tần đại nhân và tám người chúng ta, mạo hiểm mất đầu mở cửa cung cho Tần đại nhân, đây là ơn cứu mạng, không nói những lời thái qua như vì báo ơn cứu mạng mà máu chảy đầu rơi, nhưng thăng cho hắn lên làm thái giám bỉnh bút cũng là chuyện bình thường, nếu thời tiên đế ti lễ giám có năm người bỉnh bút, thời Chính Đức chúng ta giữ năm người cũng không phải là phá hỏng chế độ của tổ tông, mặt mũi của Tần đại nhân nếu ở chỗ của Lưu công công mà không dùng được thì không ngại gộp thêm cái mặt già này của Tạp gia, Lưu công công, ngài... khai ơn chứ?"
Những lời m dương quái khí khiến Lưu Cẩn tức giận đến đến biến sắc tại chỗ, đuôi lông mày hoa râm thưa thớt nhướn lên, lại ngại có Chu Hậu Chiếu ở bên cạnh, Lưu Cẩn cũng không dám quá mức càn rỡ,, mặt già hết xanh lại đỏ, cuối cùng cười ha ha, tiếng nói rít rít khó nghe.
"Khai với ân cái gì, chúng ta đều là nô tài của bệ hạ, chỉ cần bệ hạ gật đầu, đừng nói ti lễ giám thêm một bỉnh bút, cho dù thêm mười tám thì lão nô không nói hai lời không nói hai lời đáp ứng ngay, bệ hạ, có phải không?"
Chu Hậu Chiếu lại không thèm để ý nói: "Thời Tiên đế có năm thì chúng ta cũng giữ lại năm đi, chuyện phá hư quy củ trẫm cũng làm mấy lần rồi, quy củ không làm hỏng quy củ thì có gì mà trẫm không làm được? Chắc đám ngôn quan đáng ghét cũng không nói được gì đâu, Lưu Cẩn, quyết định vậy đi, Đới Nghĩa thăng ti lễ giám bỉnh bút."
Lưu Cẩn cúi đầu vâng dạ, trên mặt mặc dù vẫn cười, nhưng trong mắt lại tỏa ra hàn ý âm trầm.
Tần Kham cười cười định nói gì đó thì Trương Vĩnh giống như tâm hữu linh tê với hắn, lại mở miệng trước hắn.
Trương Vĩnh hôm nay tựa hồ nghiện chọc ngoáy Lưu Cẩn, khóe mắt liếc Lưu Cẩn, cười nói: "Bệ hạ, nói tới Vương Nhạc, gian tặc đó trước kia trừ làm ti lễ giám bỉnh bút ra còn dẫn dắt Đông Hán, hiện giờ Vương Nhạc đã chết, ti lễ giám bỉnh bút bổ sung rồi, nhưng chỗ Đông Hán vẫn không có đầu lĩnh, chắc vẫn đang loạn lắm, theo quy định thì Đông Hán do thái giám bỉnh bút kiêm lĩnh, bệ hạ hay là hào phóng, giao cả Đông Hán cho Đới Nghĩa đi, từ chuyện hắn mạo hiểm mở cửa cung, đủ có thể thấy hắn đối với bệ hạ là trung thành tận tâm, Đông Hán do Đới Nghĩa dẫn dắt, bệ hạ chắc cũng có thể yên tâm."
Chu Hậu Chiếu nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn Tần Kham nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Tần Kham mỉm cười: "Thần là ngoại thần, không tiện can thiệp chuyện nội cung."
Tần Kham không tỏ thái độ, Chu Hậu Chiếu vì thế lại nghĩ một lát, chung quy vẫn là thiên tính của thiếu niên, không lâu sau hắn lại bỗng nhiên cau mày bực mình phất phất tay: "Được rồi, được rồi, để Đới Nghĩa dẫn dắt Đông Hán, cứ lôi mấy việc vớ vẩn này ra làm phiền trẫm, các ngươi lại giống đám đại thần triều đình đáng ghét rồi. Tần Kham, lão già Lưu Cẩn này lại từ Quảng Tây tìm cho trẫm hai con hổ nhiều mầu, rất là uy phong, đi, trẫm dẫn ngươi đi xem, nói cho ngươi biết nhé, hai con hổ này lợi hại lắm, hôm qua ta ném hai con lợn nhỏ rồi, hai con hổ đó lao lên cắn sẽ, thoáng cái đã ăn sạch hai con lợn."
Mục đích Vào cung đã đạt được, Tần Kham mỉm cười chắp tay nói: "Bệ hạ đã mời, thần dám không tòng mệnh sao."
Chu Hậu Chiếu cười cười, kéo Tần Kham ra ngoài điện, Tần Kham Tần Kham vẫn luôn vân đạm phong khinh, khi đi qua bên cạnh Lưu Cẩn, lại rõ ràng bắt giữ được hung quang chợt lóe rồi biến mất trong mắt hắn.