Năm trăm thiếu niên vừa Chiêu mộ đã đạt được sự đồng ý của Chu Hậu Chiếu, sự tồn tại của bọn họ hợp lý hợp pháp, nhưng còn có rất nhiều vấn đề phải giải quyết, muốn luyện binh phải có vũ khí, súng điểu do chế tạo cục Đại Minh hiện giờ chế tạo thuộc loại súng ngòi lửa khá lạc hậu, hoàn toàn dựa vào hình thức đốt lửa để kích phát hỏa dược, hơn nữa mỗi lần bắn lại phải nhồi lại đạn, trên chiến trường từng giây từng phút đều quý, trong chớp mắt là ngươi chết ta sống, nào có nhiều thời gian như vậy để ngươi bắn xong một phát lại đi nhồi đạn?
Bởi vì súng điểu lắp ráp phiền toái, cho nên cho dù Minh triều công nghệ tương đối tiên tiến, súng điểu trên chiến trường cũng chỉ có thể thuộc loại binh khí phụ trợ, thực sự mang tới tác dụng có tính quyết định đối với chiến tranh vẫn là những loại vũ khí lạnh như đao mâu tên thuẫn.
Nếu muốn luyện một nhánh tân binh, đầu tiên phải giải quyết vấn đề vũ khí, chỉ có vũ khí tiên tiến mới có thể dùng ưu thế áp đảo thắng mỗi trận chiến.
Có lẽ, toại phát thương và hậu trang thương phải được xuất thế trước rồi.
Vũ khí có thể nghiên cứu chế tạo, nhưng luyện binh cũng là vấn đề lớn, làm thế nào để dùng lý thuyết quân sự gà mờ học được kiếp trước huấn luyện quân đội năm trăm người thành một nhánh quân đội thiết huyết bách chiến bách thắng? Tần Kham không thiếu lý luận, nhưng hắn thiếu giáo đầu luyện binh chuyên nghiệp, dù sao hắn chỉ là thư sinh văn nhược, không thể lặn lộn đánh đấm làm gương cho mấy trăm thiếu niên được.
Ven hồ nước ve ếch cùng kêu, mang tới cho mùa hè nóng bức này mấy phần khí bực dọc, càng bực hơn là, người này Diệp Cận Tuyền đi tới đi lui trước mặt Tần Kham, tên gia hỏa vốn lạnh như một khối băng, lúc này giống như một dòng oan hồn vô chủ cứ phiêu đãng trước mắt Tần Kham, Tần Kham trong đầu đang nghĩ về công việc, tự dưng lại bị hắn làm đứt mạch suy nghĩ mấy lần.
Tần Kham đành phải dừng bước, bất đắc thở dài: "Sư thúc đi tới đi lui ở trước mặt ta, là vì muốn tăng cảm giác tồn tại à?"
Vẻ mặt Diệp Cận Tuyền vẫn khô khốc, so với trước kia thì có thêm mấy phần thẹn thùng, có một loại ngượng ngùng như thổ lộ mối tình đầu, vẻ mặt này xuất hiện trên mặt một hán tử khôi ngô, làm Tần Kham buồn nôn.
"Sư thúc, có chuyện thì đừng ngại cứ nói ra, có thể giúp ngươi ta nhất định sẽ giúp, không giúp được thì kiên quyết không giúp."
Diệp Cận Tuyền mấp máy môi, một câu cũng không nói, lại bỗng nhiên từ bên cạnh Tần Kham nâng một chậu hoa đá còn lớn hơn cả cối xay.
Tần Kham hai mắt trợn to, kinh ngạc nhìn hắn.
Chỉ thấy lưng Diệp Cận Tuyền trầm xuống, cơ nhục ở hai tay phình to, mặt đỏ bừng, sau đó bật hơi, đột nhiên hét to một tiếng, chậu hoa đá mấy trăm cân bị hắn nhấc lên.
Tần Kham kinh hãi hô to: "Sư thúc ngươi điên rồi à?"
Sắc mặt Diệp Cận Tuyền đỏ bừng, cắn chặt quai hàm không lên tiếng, vẫn bướng bỉnh giao cao chậu hoa, hai mắt sung huyết tới đỏ bừng nhìn chằm chằm Tần Kham.
Tiếng hô của Tần Kham hấp dẫn sự chú ý của chúng nữ trong nhà thuỷ tạ cách đó không xa, Đỗ Yên giống như chim yến xuyên rừng nhẹ nhàng lướt tới, thấy Diệp Cận Tuyền giơ cao chậu hoa thì cũng kinh ngạc nói: "Sư thúc làm sao vậy? Uống nhầm thuốc à?"
Tần Kham không nhịn được trách cứ: "Ai bảo nàng mỗi ngày động thủ với sư thúc, cứ ra tay là đánh vào đầu, hiện tại bị nàng đánh cho hồ đồ rồi đó."
Đỗ Yên bĩu môi nói: "Ngươi ta lâu rồi đâu có động thủ với sư thúc, tướng công bảo hắn bỏ chậu đá xuống, hỏi xem rốt cuộc là làm sao đã."
Mấy nữ quyến đỏ mặt bật cười, Diệp Cận Tuyền lại trúng, vội vàng ném chậu đá xuống hồ nước, sau đó hai tay ôm đũng quần.
Bùm!
Tần Kham cuối cùng cũng yên tâm, thở dài: "Sư thúc có chuyện gì cứ bình tĩnh mà nói? Ngươi đi nâng chậu đá làm cái gì?"
Diệp Cận Tuyền khụ hai tiếng, nói: "Ta ăn nói vụng về, không biết mở miệng thế nào, ta chỉ muốn chứng minh với ngươi, ta có thể lực cử ngàn cân, hơn nữa có cái dũng vạn người không địch nổi."
"Ta biết bài binh bày trận, khá hiểu binh pháp thao lược, nguyện tự tiến cử làm giáo đầu cho tân quân." Diệp Cận Tuyền thở hổn hển cuối cùng cũng nói hết mục đích của hắn.
Tần Kham mãi lâu sau vẫn trầm mặc.
Trong ánh mắt của Diệp Cận Tuyền tựa hồ có một số thứ khác với thường ngày, tang thương, phẫn nộ, cùng với sự chua xót.
Tần Kham bỗng nhiên nhớ tới, từ lần đầu tiên nhìn thấy vị sư thúc này, mắt hắn vẫn luôn nói với Tần Kham, hắn là người có cố sự, cố sự này nhất định không thế nào dễ nghe.
Ánh mắt nhìn Tần Kham của Diệp Cận Tuyền rõ ràng mang theo mấy phần cầu xin, Tần Kham rất không hiểu hắn trước kia rốt cuộc từng trải qua cái gì, càng không rõ hắn vì sao muốn làm giáo đầu của năm trăm tân quân này.
Thật lâu sau, Tần Kham thở dài: "Sư thúc, làm giáo đầu hay không thì tạm thời chưa nói tới, ta chỉ hỏi ngươi, bài binh bày trận và lực cử ngàn cân có quan hệ gì với nhau không?"
Diệp Cận Tuyền ngây người, lắc đầu.
"Nếu không liên quan, ngươi nâng chậu đá để chứng minh mình biết binh pháp thao lược, có phải rất dư thừa hay không."
Diệp Cận Tuyền: "..."
Đỗ Yên, Kim Liễu và đám nha hoàn cũng ngây ra hồi lâu, tiếp theo Đỗ Yên thật sự không nhịn được nữa, cười ra tiếng, cuối cùng mấy nữ nhân đều cười.
Sắc mặt Diệp Cận Tuyền giống như con cua bị nấu chín.
Tần Kham thấy Diệp Cận Tuyền Diệp Cận Tuyền bắt đầu bốc khói, vội vàng ngừng tiếng cười của chúng nữ, phất tay bảo các nàng đi chỗ khác.
Thở dài, Tần Kham nói: "Sư thúc, đừng trách ta nói chuyện thẳng thắn, ta vẫn luôn cảm thấy Yên nhi đã đánh cho ngươi không còn tỉnh táo rồi, ngươi nói ngươi biết binh pháp, ta thật sự rất không lòng tin đối với ngươi."
"Ta biết!" Diệp Cận Tuyền nắm chặt quyền đầu cãi.
"Ngươi có biết ta muốn luyện ra một nhánh quân đội như thế nào không?"
Diệp Cận Tuyền lắc đầu: "Ta không biết, nhưng vô luận là quân đội như thế nào, binh vẫn là binh, phải lăn lộn đánh đấm, lưỡi đao liếm máu, mấy thứ này ta có thể dạy."
Tần Kham chậm rãi nói: "Người làm tướng trừ vũ dũng hơn người ra, còn cần đầu óc tỉnh táo và ánh mắt sâu sắc, những thứ này ngươi đều có sao?"
"Có!" Diệp Cận Tuyền nói như chém đinh chặt sắt.
"Giờ chứng minh cho ta xem."
"Được." Diệp Cận Tuyền đứng lên, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Ta sớm đã nhìn ra ngươi và Kim Liễu cô nương mới tới nhà ta có gian tình, đủ sâu sắc chưa?"
Tần Kham kinh hãi thất sắc, vội vàng xông lên bịt miệng hắn, kinh hãi quay đầu nhìn phía sau, thấy Đỗ Yên các nàng sớm đã đi xa, lúc này mới thở phào, cười khổ nói: "Ngươi thật sự là tổ tông của ta."
"Ta là sư thúc của ngươi, không phải tổ tông."
"Trên Lý luận ngươi là sư thúc của ta, nhưng vừa rồi khi phát hiện ánh mắt của ngươi sâu sắc như vậy, ngươi chính là tổ tông của ta."
Lừa người mãi rồi cũng bị người lừa.
Tần Kham sớm đã có chuẩn bị tâm lý, chỉ có điều hắn chẳng thể nghĩ tới, vị Diệp sư thúc nhìn thì lãnh khốc, lạnh như hàn thiết này không ngờ lại thiếu chút nữa đâm cho hắn một đao.
Thật sự rất không hiểu, Diệp Cận Tuyền là làm sao mà phát hiện giữa hắn và Kim Liễu có gian tình, vốn cho rằng chuyện làm rất bí ẩn, kết quả bị người khác một lời vạch trần, cảm giác Diệp sư thúc trong cảm nhận lại được bao phủ thêm một tầng quang hoàn cao thâm thần bí, đồng thời Tần Kham cũng tự dưng sinh ra một loại tâm tư giết người diệt khẩu.