WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 356: Quy tâm như mũi tên (1)

Chương 356: Quy tâm như mũi tên (1)





Hoa Đương theo nghi trượng của Tần Kham ba mươi dặm đường, Tần Kham rất hiểu ý tứ của hắn.

Sống hai đời người, chưa từng kinh lịch qua hôn nhân chính trị, lần này đến Liêu Đông lại mạc danh kỳ diệu bị Hoa Đương dúi cho mình một nữ nhi, không cần cũng không được.

Bởi vậy nhìn ra, Hoa Đương trừ có sự dũng cảm và tục tằng của hán tử có thảo nguyên ra, còn có một trái tim yếu ớt mẫn cảm và thiếu cảm giác an toàn, Đại Minh và Đóa Nhan bất luận kết minh như thế nào, thậm chí còn lập văn tự, nhưng Hoa Đương vẫn cảm thấy không đáng tin, cứ muốn kiên trì dúi nữ nhi cưới người ta mới hài lòng.

Tần Kham thực sự không đành lòng nói với hắn, vương bát đản của vương bát đản tuyệt đối nhiều hơn so với trong tưởng tượng của hắn, loại hành vi dúi nữ nhi cho Hán nhân này có trình độ ngu xuẩn chẳng kém gì dùng bánh bao thịt đánh chó, cho dù Hán nhân này là khâm sai đại thần cũng vậy thôi.

Sự khác biệt về phong tục của Mông Cổ và Hán tộc không dễ xóa bỏ, cho tới sau khi Hoa Đương tiễn năm mươi dặm, Tần Kham dùng xé bỏ minh ước để uy hiếp mới khuyên được Hoa Đương trở về.

Từ ánh mắt phẫn nộ lúc gần đi của hắn cho thấy, chuyện này chỉ sợ không kết thúc dễ dàng như vậy.

"Đại nhân, Tháp Na kia tính tình tuy rằng hơi bạo liệt một chút, nhưng trông cũng đoan chính, vì sao đại nhân cứ khăng khăng từ chối nàng ta?" Đinh Thuận rất khó hiểu đối với thái độ của Tần Kham.

"Nữ nhân không phải chỉ thấy dung mạo đoan chính là liền có thể cưới về nhà ngay được, phẩm tính là quan trọng nhất, cưới nữ tử gia đình bình thường về làm tiểu thiếp thì được, tính cách không tốt thì mỗi đêm cứ treo lên cột nhà quất cho vài roi là xong, nhưng loại nữ tử như Tháp Na ta có thể lấy sao? Đánh không lại nàng ta chỉ là một vấn đề, ta nếu quất roi nàng ta, sẽ dẫn phát tới sự kiện ngoại giao, đầu này quất nàng ta một roi, đầu kia cha nàng ta cử binh tấn công thành trì của ta, tướng sĩ biên trấn Đại Minh vì chuyện nhà của ta mà phải đánh nhau, có oan hay không?"

Đinh Thuận nghĩ nghĩ, rất đồng ý, thế là vội vàng gật đầu.

" Lo lắng của Đại nhân rất có đạo lý, vả lại, chính thất phu nhân của đại nhân cũng không phải.... Khụ khụ, nói tóm lại, nữ nhân Mông Cổ này lấy về nhà nhất định sẽ rất phiền toái."

"Cho nên, ta không thể tự tìm phiền toái..." Tần Kham sờ sờ cằm, bỗng nhiên trở nên trầm ngâm: "Nếu ta có cừu nhân, cũng có thể đề nghị Hoa Đương gả nữ nhi cho hắn, có thể khẳng định, cừu nhân không tới một năm sẽ chết bất đắc kỳ tử, thật sự là khoái ý ân cừu trong vô ảnh vô hình. Đinh Thuận. Ta có cừu nhân không?"

Đinh Thuận lưng túa mồ hôi lạnh, nói: "Lưu công công Trong cung chắc tính là một."

"ngu lâu khó đào tạo, muốn trả thù Lưu công công lại đi dùng nữ nhi của Hoa Đương à? Dẫn hắn đi chơi kỹ viện một hồi, để hắn trơ mắt nhìn, trong hộp công cụ lại không có công cụ, thù gì cũng báo được hết."

Hành quân buồn tẻ thả nhàm chán, đường quan ngoại không dễ đi, xa liễn khâm sai sau khi xuất quan liền ném bỏ, mấy ngày nay luôn ngồi ngựa, Tần Kham cảm giác chim mình sắp sun lại rồi, hơn nữa má trong của đùi rách toác, đối với Tần Kham chưa bao giờ phải chịu khổ mà nói, thực sự là tra tấn rất lớn, trước mặt tám ngàn quan binh của nghi trượng vẫn phải bảo trì mặt mũi của khâm sai nên không thể kêu khổ kêu đau.

Khó chịu tới mấy nhưng nghĩ tới sắp về kinh sư, trở lại ngồi nhà coi mình là trời đó, Tần Kham liền cảm thấy kích động không thôi, mỗi lần nghĩ tới là quy tâm như mũi tên. Tất cả đều rất đáng để nhớ, Đỗ Yên tính tình có chút dã man, Liên Nguyệt Liên Tinh nhu thuận nghe lời, còn cả Kim Liễu giống như xà yêu biến thành hình người, cả ngày ở nhà đợi cơ hội thông đồng dụ hoặc hắn, khiến hắn lúc nào cũng ở trong khoái cảm...

Ngứa ngáy quá, trở về tìm một cơ hội thẳng thắn với Đỗ Yên, dù sao hắn và Kim Liễu cũng quen nhau trước Đỗ Yên, theo lý mà nói thì nên là Đỗ Yên là người thứ ba, nếu công khai quan hệ này chắc Đỗ Yên cũng không dám làm gì Kim Liễu đâu. Tương lai nếu làm thông công tác tư tưởng với Đỗ Yên, nội viện Tần gia tứ nữ chung giường cũng không phải là chuyện không thể.

Nghĩ như vậy thì có chút cầm thú, có điều đây là sự đặc sắc của thời đại, Tần Kham đời trước vốn là hoa hoa công tử cũng không phản cảm với sự đặc sắc của thời đại này, nghiêm khắc mà nói, sự xuyên qua của Tần Kham có liên quan tới bản sắc phong lưu, Tần Kham đời này từng kiểm điểm mình đời trước, đưa ra kết luận là... Đừng tùy tiện giở trò lưu manh với nữ nhân, sẽ có báo ứng, nhưng, thê thiếp của mình thì không sao.

"Dương Chí Dũng, cơm trưa ăn gì?" Tần Kham nhìn Dương Chí Dũng cầm cờ rồng của khâm sai đi cạnh ngựa, cười hỏi.

Dương Chí Dũng đi rất chuyên tâm, hắn luôn là thiếu niên nghiêm túc, làm chuyện gì cũng đều rất chuyên tâm, Diệp Cận Tuyền không chỉ một lần khen hắn, tuy rằng thiên phú bình thường, nhưng thái độ đoan chính, vô luận thao luyện hay là học chữ, hắn đều phi thường nghiêm túc, hắn biết rõ cuộc sống trước mắt của mình là có được không dễ, quả thực là trời cao đền bù cho hắn, từ nay về sau không cần ở trong lưu dân doanh xếp hàng nhận một bát cháo loãng toẹt với một đám lưu dân bụng đói kêu vang, cũng không cần mỗi đêm co quắc ngủ ở một góc ẩm ướt rét lạnh, quan trọng nhất là, nhân sinh từ nay về sau có phương hướng và mục tiêu, trước kia hắn thuần túy chỉ vì sống mà sống, thậm chí ngay cả ngày mai có sống được hay không thì cũng vẫn mông lung.

Từ sau khi Tần đại nhân chọn hắn vào thiếu niên tân binh doanh, mỗi ngày chẳng những có cơm có đồ ăn, cách ba ngày lại còn được ăn thịt, mà điều hắn phải trả giá, chỉ là tuyệt đối trung thành với hoàng đế và Tần đại nhân, cùng với một số thao luyện khắc khổ mà theo hắn là vặt vãnh không đáng nhắc tới.

Có thể sống những ngày như trên thiên đường như vậy, Dương Chí Dũng rất quý trọng. Huống chi, Tần đại nhân còn hắn hắn một cái tên, đối với một cô nhi không cha không mẹ mà nói, tôn nghiêm mất rồi lại được này so với sinh mệnh còn quan trọng hơn.

Bất kể trả giá bao nhiêu gian khổ cũng đáng, chỉ cần mỗi ngày có thể được sống như vậy.

Dáng đi của Dương Chí Dũng rất tiêu chuẩn, mỗi một bước giống như đặc biệt được đo đạc vậy, gió lạnh tái bắc gào thét thổi qua, thân thể bé nhỏ lại như tiêu thương bất động trong gió, bất kể là phương diện nào cũng hoàn mỹ tới không thể bới móc.

Nghe thấy Tần Kham hỏi, Dương Chí Dũng lập tức ưỡn ngực lớn tiếng nói: "Hồi bẩm đại nhân, ăn rồi."

Tần Kham mỉm cười nhìn hắn: "Ăn gì?"

"Cơm nắm, còn cả thịt khô." Dù sao vẫn là trẻ con, nói tới ăn, Dương Chí Dũng kìm lòng không đậu lại liếm liếm môi.

Tần Kham cười ha ha, đối với đứa bé này, hắn là yêu thích đáy lòng.

"Đi bộ hành quân có vất vả không?"

"Có cơm ăn, không vất vả."

Trả lời rất đơn giản, nếu đứa bé này nói những lý do dối trá như vì nước vì dân, Tần Kham có thể sẽ thật sự đá hắn ra khỏi đội ngũ.

Chỉ vào phía trước mù mờ không thấy, Tần Kham cười nói: "Kiên trì một chút, chờ chúng ta vào Sơn Hải quan hạ trại rồi, ta sẽ cho các ngươi thêm cơm, không cần phải ăn lương khô nữa, mỗi người sẽ có đồ ăn nóng sốt, còn có cả thịt hầm, từng mảng thịt hầm vừa béo vừa ngậy."








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.