Không nghĩ thông mình tại sao lại ở bờ sông Liêu Nghiêm Ninh bị người ta bao vây, nơi này là nội địa Liêu Đông, qua sông là cách Sơn Hải quan không xa, mấy ngàn kỵ binh này làm sao mà tới được?
Quân sĩ kích động vội vàng kết trận, xen lẫn tiếng quát mắng thô lỗ của tướng quân thượng cấp, mấy chục thị vệ rút đao, như lâm đại địch bao quanh Tần Kham.
Tần Kham ngồi trên lưng ngựa, ngơ ngác nhìn mấy ngàn kỵ binh cách đó không xa đang chậm rãi tới gần, hắn vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Hai quân cách nhau đã khá gần, có thể nhìn thấy trận thế của quân đội đối phương, giống như nửa vầng trăng cực lớn đang chậm rãi tiến lên. Trận thế của Bọn họ rất nghiêm cẩn, khoảng cách giữa đội ngũ giống như đã dùng thước đo, mặc quần áo đủ loại kiểu dáng, đỏ trắng đen, cái gì cũng có, quân sĩ có kinh nghiệm nhìn một cái liền biết đây là kỵ binh Mông Cổ điển hình.
Kỵ binh Mông Cổ làm sao mà đột tập tới tận đây được? Đây là tao ngộ ngẫu nhiên hay là dự mưu đã có từ lâu?
Trong đầu Tần Kham lúc này chỉ nghĩ về vấn đề này. Hắn biết thân phận của mình có phân lượng như thế nào, loại thân phận này không chỉ là mang tới cho hắn vinh quang và phong quang, đồng thời cũng thành con mồi đáng để kẻ địch xuất thủ.
Mà lúc này hắn càng coi trọng Dương Chí Dũng hơn, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi này vào thời khắc nguy cấp đã thể hiện đầy đủ sự dũng cảm và bình tĩnh của hắn, dứt khoát giơ cao cờ rồng khâm sai giống như một cây thần châm định gió, trên bình nguyên tái bắc gió lạnh gào thét bay phất phới, sau một trận hoảng loạn bối rối, hơn tám ngàn người ngẩng đầu nhìn lá cờ đó, lập tức an tĩnh lại, các loại động tác thao luyện liệt trận cầm thương được tiến hành đâu vào đấy.
Đinh Thuận là cẩm y Thiên hộ ăn lương thái bình lâu rồi, kinh lịch duy nhất trên chiến trường vẫn là một Sùng Minh kháng Oa đó, từ sau trận đó, Đinh Thuận giống như đánh ra huyết khí và sát khí, về sau vì Tần Kham mà làm các loại chuyện thất đức như giết người phóng hỏa cũng chưa từng chớp mắt.
Thấy kỵ binh Mông Cổ đã bày xong trận thế chậm rãi ép tới, sắc mặt Đinh Thuận hơi trắng, tiếp theo trong mắt sát khí chợt lóe, lập tức rút đao, hung tợn nói: "Kẻ địch là Thát tử! Toàn quân dùng cờ rồng khâm sai làm trung tâm, kết trận nghênh! Cẩm y Giáo úy Nghi trượng tay trái buộc khăn đỏ đốc chiến hai bên cánh quân trận, kẻ nào dám lâm trận bỏ chạy, chém luôn."
Dương Chí Dũng nghe vậy giơ cao cờ rồng cầm trong tay, mặt bị gió lạnh thổi cho đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại tràn ngập chiến ý.
Đinh Thuận ném ánh mắt tán thưởng về phía Dương Chí Dũng, hiển nhiên biểu hiện gặp nguy không loạn của đứa bé này làm Đinh Thuận rất hài lòng.
"Tần soái, thằng bé Dương Chí Dũng này không tồi, sau khi về kinh để nó theo ta đi, ta sẽ dạy dỗ nó, tương lai sẽ không thiệt cho nó đâu." Đinh Thuận cười nói.
Tần Kham trừng mắt lườm hắn một cái: "Không được, đứa nhỏ này tương lai có đại dụng, theo ngươi thì cùng lắm cũng chỉ làm tới Thiên hộ nho nhỏ, hạt giống tốt như vậy để ở trong kinh thì quá lãng phí."
Đinh Thuận ngạc nhiên: "Thiên hộ mà cũng gọi là phí? Đại nhân, thuộc hạ cũng bị bỏ phí rất lâu đó đại nhân à."
"Ngươi khác, ngươi tư chất không đủ, tiếp tục bị bị để đó đi."
Thời gian Nửa nén hương, trận thế tám ngàn người đã kết xong, mấy chục chiếc xe lương hậu cần xếp thành một hàng trước trận, chúng có thể ngăn cản thế xông của chiến mã bên địch rất hữu hiệu, phía sau xe lương là một hàng Thuẫn bài binh và trường thương binh, số ít kỵ binh trong nghi trượng thì chia ra chiếm hai bên sườn.
Hai khẩu pháo Phật Lãng Cơ được đặt ở trong trận, miệng pháo chỉ xéo hướng lên trời, phía sau còn có mấy thùng đạn khí độc, lần trước sau khi ở khe Dã Lang bị phục kích, Tần Kham rút kinh nghiệm xương máu, sai người làm thêm mấy thùng lớn, loại đạn khí độc này tài liệu đơn giản, công nghệ chế tác cũng đơn giản, cơ bản chẳng khác nào một đại pháo trận, chỉ là bỏ thêm ít hạt tiêu vào trong hỏa dược mà thôi.
Tần Kham nhìn nước sông Liêu đằng sau, tâm tình không khỏi hết sức trầm trọng.
Địa thế Bên mình rất xấu, lưng dựa xong mà chiến, loại chuyện này ngàn năm trước Hàn Tín đã làm qua, hiệu quả rất tốt, giết cho quân Triệu thất bại thảm hại, nhưng tình huống khi đó khác với hiện tại, kẻ địch khinh thị kiêu căng, mà tướng sĩ thì có lòng hy sinh, dưới tình huống như hôm nay, tử chiến đến cùng liệu có được không?
Tần Kham không hiểu đánh giặc, lúc trước trận thắng ở Sùng Minh đơn giản chỉ là dựa vào một bầu dũng khí mà thôi, binh pháp thao lược bày trận vân vân..., hắn chẳng biết cái gì. Có điều không hiểu tới mấy thì cũng nhìn ra là cửa hôm nay khó qua, nếu không có viện quân, có thể khẳng định mình chết chắc rồi. trên bình nguyên Rộng lớn, ai có thể địch lại thiết kỵ Mông Cổ nổi tiếng?
Keng!
Tham tướng Tôn Anh của Dũng sĩ doanh rút đao, chí chéo lên trời rồi quát: "Cung tên chuẩn bị! Pháo thủ chuẩn bị! Trường thương thuẫn bài chuẩn bị!"
Ngoài vài dặm Đối diện, tiếng kèn sừng trâu cũng đồng thời được thổi lên, đây là hiệu lệnh tấn công. Năm ngàn kỵ binh Mông Cổ giục ngựa phóng tới, từ từ đẩy nhanh tốc độ.
Tám ngàn người bên mình bất động, vẻ mặt khẩn trương đón quân địch, đối phương là thế công, bên ta là thế thủ, bộ binh trên bình nguyên xung phong với kỵ binh không nghi ngờ gì nữa là tìm chết.
Ánh mắt của Tần Kham chú ý tới tám ngàn tướng sĩ bên ta nhất, hắn có chút khẩn trương nhìn nhất cử nhất động của bọn họ, thậm chí là biến hóa vẻ mặt của mỗi người.
Chiến thắng sợ hãi so với chiến thắng kẻ địch còn quan trọng hơn, nếu lúc này mọi người bị dọa cho năm bè bảy mảng bỏ chạy tứ phía, trận hôm nay không cần phải đánh nữa, chỉ có thể hạ lệnh cho mấy chục thị vệ yểm hộ hắn qua sông mà chạy.
May mắn, thái độ bình dị gần gũi và tiền lương không gián đoạn lúc nào của Tần Kham đối với các tướng sĩ lúc này đã thu hoạch thiện quả.
Tám ngàn tướng sĩ khẩn trương, sợ hãi, lo sợ không yên. . . Cảm xúc nào cũng có, nhưng không có một ai ném binh khí bỏ chạy, cờ rồng khâm sai giơ cao đón gió, quan tướng các cấp qua lại tuần tra và truyền đạt mệnh lệnh, mỗi người trong tay đều nắm chặt đao thương.
Bọn họ, vẫn là một nhánh quân đội có thể đánh một trận.
Tần Kham quan sát hồi lâu, cuối cùng cũng yên tâm, cuối cùng cũng từ bỏ ý đồ chạy trước của mình. Các tướng sĩ không trốn, hắn tất nhiên sẽ không trốn.
Cách Minh quân chừng hai dặm, năm ngàn kỵ binh Mông Cổ bắt đầu giục ngựa tăng tốc.
Khi còn một dặm, kỵ binh quất ngựa, đồng thời loan đao, lang nha bổng, gậy sắt trong tay bọn họ cũng được giơ lên cao.
Thời đó chính sách phong tỏa của Đại Minh đối với các bộ lạc Mông Cổ, trừ gạo thóc, muối, là chà, những vật chất đời sống không cho phép giao dịch ra, nghiêm nhất vẫn là thép, không có thép, người Mông Cổ không tạo ra được đao kiếm binh khí, có bộ lạc nhỏ thậm chí ngay cả nồi sắt để nấu ăn cũng không có, từ đó cũng khiến cho chiến lực của kỵ binh Mông Cổ mặc dù không giảm, nhưng binh khí của bọn họ phần lớn là chế từ gỗ, về phần binh khí sắt thì chỉ dựa vào sau khi giao chiến với Hán nhân thu được, trong một nhánh kỵ binh Mông Cổ, binh khí của mỗi người không giống nhau, cho dù là thủ lĩnh của bộ lạc cũng không có năng lực thống nhất cái này
Trên bình nguyên Rộng lớn vô ngần, kỵ binh Mông Cổ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gần, đao kiếm trong tay dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
"Nã pháo!" Tôn Anh giơ ngang đao, quát lên.
Ầm! Ầm!
Hai khẩu pháo Phật Lãng Cơ gầm lên.
Hai quả đạn pháp nổ tung trong đám kỵ binh dày đặc cách mấy trăm bước, hơn trăm kỵ binh Mông Cổ ngã xuống, bị vó ngựa phía sau vô tình giẫm đạp, trong trận hình xung phong tốc độ cao như vậy có kỵ binh, ngã ngựa cũng có nghĩa là tử vong.
Loạn tượng chỉ là tạm thời, kỵ binh Mông Cổ rất nhanh đã điều chỉnh được trận hình, tốc độ không giảm tiếp tục xung phong.
"Thuẫn bài, lên!"
Thiết thuẫn bài di động hai bước về phía trước, nện mạnh xuống đất, quân sĩ đứng sau thuẫn bài cong lưng, chân trình tiễn bộ, một tay giơ thuẫn bài, một tay cầm đoản đao.
Một dặm, nửa dặm, trăm bước, năm mươi bước. . .
Tần Kham ngồi trên lưng ngựa nắm chặt quyền đầu, người hơi run rẩy.
Trong nháy mắt hai quân va chạm, Tần Kham nhắm hai mắt lại.
Ầm!
Sóng to vỗ bờ, dấy lên bọt sóng.
Tiếng sắt thép va chạm vang lên trên bình nguyên, khi Tần Kham mở mắt ra, đập vào mắt đã là máu tươi đầy đất, tiếng kêu rên chói tai, cùng với hai đoàn người không chết không ngừng, lấy tính mạng ra liều.
Đợt trùng kích thứ nhất của kỵ binh Mông Cổ đã khiến trận hình của Minh quân hỗn loạn, kỵ binh vô địch hơn trăm năm trước càn quét Á u của Thành Cát Tư Hãn, đến nay vẫn phát huy dư uy của nó, nhân số bên Tần Kham mặc dù chiếm ưu thế, nhưng ở trên khu vực bình nguyên kỵ binh làm vua này, lại chỉ có thể giống một con sơn dương đợi giết, giơ binh khí lên một cách vô ích, rồi sau đó bị Thát tử Mông Cổ từ trên cao một đao chém xuống.
Tiếng Hét thảm và máu tươi đan vào nhau, Tần Kham cắn chặt răng, trơ mắt nhìn vô số các tướng sĩ hôm trước còn nói cười hóa thành vong hồn dưới đao người Mông Cổ, vào lúc này hắn sinh ra cảm giác thất bại vô cùng.
Cơ mưu cao minh tới mấy, kế sách xảo diệu tới mấy, đầu óc thông minh tới mấy, ở trước mặt thực lực cường đại vô kiên bất tồi thì tính là gì?
Tiền trận bị kỵ binh nhanh chóng vát mỏng, Mông Cổ giống như lưỡi dao sắc bén, trong giết chóc chậm rãi đẩy mạnh về phía trước, mục tiêu nhắm thẳng tới trung quân của Tần Kham!
Vô số tướng sĩ Đại Minh cắn răng người trước ngã xuống, người sau tiến lên, thậm chí ngay cả đốc chiến đội ở hai cánh cũng thôi đốc quân mà rút đao xông lên, nhưng lại bị đao kiếm sắc bén của kỵ binh vô tình giết chết.
Đập vào mắt là một mảng màu đỏ, những tiếng kêu rên, còn cả những đôi mắt trống rỗng không còn ánh sáng.
Thắng bại sờ sờ trước mắt, vào thời đại vũ khí lạnh, bộ binh chung quy vẫn không phải đối thủ của kỵ binh, một lần xung phong của mấy ngàn kỵ binh Mông Cổ đã làm Minh quân thương vong non nửa, những người còn lại thì khổ sở chống đỡ.
"Tần soái, tiền trận không đỡ được rồi, cánh trái đã mở một lỗ hổng cho ngài, các thị vệ dẫn ngài chạy về phía đông, Nghiêm Ninh tất có viện binh, thuộc hạ cản sau cho ngài." !" Đinh Thuận cả người đẫm máu lảo đảo chạy đến trước mặt Tần Kham hô lên.
Tần Kham hồi thần, nhìn thi thể đầy đất, cười thảm: "Chạy á? Ta có thể chạy đi đâu? Hôm nay cho dù giữ được mạng, ngày mai ta có thể thoát được miệng lưỡi thế gian à?"
"Tần soái! Thời thế phải thế, hôm nay thua thì ngày mai đòi lại, thân phận của ngài giờ khác rồi, không thể có sơ xuất được!"
Tần Kham biến sắc, quát: "Thối lắm! Đinh Thuận, ngươi là ngày đầu tiên biết ta à? Tần Kham ta từ đảo Sùng Minh giết giặc Oa, có lúc nào vứt bỏ các huynh đệ mà bỏ chạy một mình không? Ngươi cho rằng ta làm quan lớn rồi thì tiếc mạng à?"
Đinh Thuận ngẩn ra, hốc mắt lập tức ửng đỏ.
"Hôm nay chỉ có tử chiến thôi! Dương Chí Dũng."
"Có."
"Giơ cao cờ rồng khâm sai! Người chết cờ không đổ, nói với chúng tướng sĩ, Tần Kham ta vẫn còn, cờ rồng vẫn còn."
"Vâng!"
Trong mưa máu bão cát, cờ rồng khâm sai màu đen viền vàng đón gió tung bay, kim long trên cờ múa lượn theo gió, đồ đằng thần thánh của Hán tộc Hoa hạ tỏ rõ ý chí vĩnh viễn bất khuất của dân tộc cực khổ này với thế nhân.
Nhìn thấy cờ xí đại biểu cho khâm sai vẫn bay cao trong trung quân trận, các tướng sĩ Đại Minh sĩ khí dần mất bỗng nhiên cảm thấy cả người tràn ngập lực lượng, trong đám người đang khổ sở chống cự bộc phát ra những tiếng hét.
"Tử chiến!"
"Tử chiến!"
Cờ lệnh huy động, gần ngàn kỵ binh Đại Minh vẫn vu hồi ở hai cánh cuối cùng cũng phát động tấn công, ở hai sườn trình ra hình nửa vầng trắng co về phía trung quân, nhưng mà chung quy vẫn không thể so với chiến lực của kỵ binh Mông Cổ, chỉ mấy lần qua lại, kỵ binh Đại Minh đã thương vong gần nửa.
Đây là Tần Kham lần đầu tiên tự mình kinh lịch qua trận chiến với quy mô lớn như vậy, lúc trước khi ở đảo Sùng Minh kháng Oa, cảm thụ của cảm thụ chỉ có bi ai, mà hiện tại, hắn lại cảm nhận được sự thảm thiết và đau lòng.
Không ai chạy trốn, cũng không ai sợ chiến, cục diện tử chiến đến cùng không chết không ngừng, chỉ có lấy mạng đổi mạng mới có cơ hội sống sót, nhân số của Minh quân bị trảm sát càng lúc càng nhiều, kỵ binh đối phương vẫn tùy ý vung đao chém giết trong đám người, vô số tướng sĩ mang theo sự không cam lòng mà ngã xuống trong vũng máu.
Không bằng người ta chính là không bằng người ta, chiến trường trước nay chỉ dùng thực lực để nói chuyện.
Dần dần, tiền trận đã bị đột phá hoàn toàn, hai ba ngàn người cứ như vậy vĩnh viễn ngủ trên khối đất này, chết không nhắm mắt. Kỵ binh Mông Cổ điều chỉnh trận hình, bắt đầu tiến về phía trung quân.
Trong Trung quân trận, Dương Chí Dũng vẫn luôn giơ cao cờ rồng bỗng nhiên cắm mạnh cờ xuống đất, sau đó quỳ về phía Tần Kham, cung kính dập đầu lạy ba cái.
"Đa tạ Tần soái tài bồi, tiểu nhân e là sau này không thể theo bên cạnh Tần soái nữa rồi. Mấy ngày nay, tiểu nhân... Ăn thật sự rất no, tiểu nhân thực sự muốn được vĩnh viễn sống những ngày như vậy..." Dương Chí Dũng ngại ngùng cười cười với hắn, lộ ra hàm răng trắng, trên khuôn mặt hàm hậu chỉ có vẻ cảm kích, không tìm thấy một tia sợ hãi nào.
Cất bước, rút đao, Dương Chí Dũng lắc mình chặn trước ngựa Tần Kham, năm trăm thiếu niên binh và mấy chục thị vệ cũng đều tiến lên đứng thành một hàng, chắn Tần Kham ở đằng sau, sẵn sàng chờ địch.
Tần Kham cảm thấy lồng ngực nhói đau, từng khuôn mặt non nớt, từng thân hình đơn bạc trước mắt, bọn họ... Là một đám thiếu niên mà mình ký thác hy vọng, nhân sinh của bọn họ vừa mới bắt đầu, lại mắt thấy sắp phải vẫn lạc trong bình nguyên bao la này.
Tiền quân đã phá, trung quân vẫn có mấy nghìn người, có điều đều là bộ tốt, bộ tốt chống đỡ với kỵ binh, kết quả tất nhiên là bị kỵ binh vô tình nghiền nát, tất cả mọi người đều minh bạch, mấy nghìn người trong mắt kỵ binh Mông Cổ kỳ thật chẳng khác gì đồ trang trí.
Trong Lịch sử bộ tốt duy nhất có thể cùng đối kháng với kỵ binh là bộ nhân giáp Tống Triều, chỉ vì lúc ấy Tống Triều mất U Vân, nơi sinh sản ngựa tốt, không thể không dùng bộ binh trọng giáp để đối kháng với thiết kỵ của người KIm, nhưng hôm nay mấy ngàn bộ tốt trong đại quân của Tần Kham cơ hồ không có áo giáp, chỉ có mấy tên Thiên hộ trên người mặc minh quang khải.
Trên chiến trường toàn là thi thể, quân sĩ bị thương nặng rên rỉ đau đớn, nghe thấy tiếng rên rỉ kỵ binh Mông Cổ giục ngựa tiến lên, cười gằn rồi một đao đâm vào ngực thương binh.
Trung quân chưa động, cũng không loạn, cờ rồng khâm sai vẫn không chút sứt mẻ dựng ở giữa, các tướng sĩ Đại Minh quay đầu lại nhìn, cạnh cờ rồng bay phất phới, khâm sai đại nhân trẻ tuổi mặc kỳ lân bào đỏ thẫm, mặt không biểu tình ngồi trên lưng ngựa, thẳng tắp như tiêu thương.
Khâm sai vẫn còn, cờ rồng chưa đổ.
Các tướng sĩ giống như cả người được bơm vào một cỗ năng lượng, đều học theo Tần Kham, đứng thẳng tắp, một cỗ tín niệm tất chết ở bờ sông Liêu cứ vận lan ra như bệnh dịch.
Kỵ binh Mông Cổ giống như mèo vờn chuột, sau khi đột phá tiền quân, bọn họ cũng không vội tiếp tục đột phá trung quân, ngược lại chia ra bốn phía tìm kiếm sĩ tốt Minh quân bị thương chưa chết, pử trước mặt Minh quân cười gằn đâm mũ đao vào ngực họ, sau đó phát ra những tiếng cười ngông cuồng.
Trơ mắt nhìn đồng đội đang giãy dụa trong đau đớn bị người Mông Cổ một đao kết thúc tính mạng, tất cả các tướng sĩ của trung quân nghiến răng ken két, nhưng vẫn giữ quân lệnh không dám vọng động.
Tần Kham trong mắt bắn ra lửa giận.
"Đinh Thuận, lấy giấy bút ra cho ta."
"Vâng."
Nhân lúc kỵ binh Mông Cổ đang thong dong điềm tĩnh thu thập chiến quả, Tần Kham trầm ngâm một lát rồi đề bút vẩy mực.
"Thần, Tần Kham, khâm sai tuần thú kiêm đốc phủ Liêu Đông, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tần Kham khấu khải: Thần phụng chỉ tuần tra Liêu Đông, chỉnh đốn quân chính Liêu Đông có chút kết quả nhỏ, phủ Liêu Đông đã yên, thần dẫn tám ngàn nghi trượng trở về. Mùng tám tháng mười năm Chính Đức nguyên niên, thần ở bờ đông sông Liêu Nghiêm Ninh gặp năm ngàn kỵ binh Mông Cổ, hai quân kịch chiến, quân của thần thương vong hơn nửa mà quân Mông Cổ gần như không hề có tổn hại gì."
" Tuyệt cảnh lưng dựa sông, tướng sĩ kiệt lực. Mang theo tinh thần quyết tử, thân dẫn hơn ba ngàn tàn quân thủ vững bờ đông sông Liêu, thề chết không hàng, dùng thân tàn mà toàn khí tiết, chết vì xã tắc. Thần, Tần Kham tuyệt bút."