Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 371: Lại tuyển mộ thiếu niên (1)

Chương 371: Lại tuyển mộ thiếu niên (1)





Tháp Na vẫn đi theo Tần Kham.

Trên đường đi vẻ mặt Tháp Na không thoải mái, Tần Kham không thoải mái không thoải mái, hai bên đều ghét cảm giác bị người khác ép buộc.

Mùa đông Tái bắc rất lạnh, Tần Kham bệnh nặng chưa lành, tốc độ hành quân lại rất nhanh, tâm tình của hắn rất nặng nề, kinh sư và quan ngoại tuy nói cách nhau không xa, nhưng những năm này điều kiện thông tin thật sự rất lạc hậu, cho dù dùng quân dịch tám trăm dặm ngày đêm chạy không ngừng, nhanh nhất cũng phải mất hơn mười ngày mới có thể nhận được tin tức, thời gian mười ngày có rất nhiều không thể không thể nắm chắc.

Không biết Kim Liễu biết được tin tức mình chết trận sẽ khóc tới như thế nào, Đỗ Yên thì chắc sẽ không khóc, làm vợ chồng lâu ngày cũng hiểu rõ nhau, sống không thấy người chết không thấy xác, Đỗ Yên chỉ sợ sẽ không dễ dàng tin mình đã chết trận.

Gió bắc lạnh thấu xương, gào thét thổi qua, xen lẫn những hạt cát, thổi vào mặt ran rát.

Tần Kham che miệng ho khan hai tiếng, xiết chặt da chồn tía mềm mại mềm mại trên cổ, khuôn mặt tái nhợt nổi lên mấy phần ửng hồng.

Tháp Na cưỡng tuấn mã đi theo bên cạnh, thấy bộ dạng suy yếu của Tần Kham, không khỏi hừ lạnh, một cái bóng đen bay tới, Tần Kham bắt lấy, thì ra là một tấm da gấu chó đã được thuộc.

Liêu Đông trừ thảo nguyên mênh mông vô bờ, cũng có rất nhiều rừng rậm, chính là nơi gấu chó sống, tấm da gấu chó này nói không chừng chính là dũng sĩ nào đó của Đóa Nhan bộ kiếm được tặng cho Tháp Na hòng khiến cho nàng ta vui.

Tần Kham ngây ra một lúc, sau đó nhoẻn miệng cười với nàng ta: "Đa tạ Tháp Na cô nương."

Cái miệng nhỏ nhắn của Tháp Na chu lên: "Hán nhân Các ngươi yếu đuối thật, gió thổi là ngã, chẳng giống như hán tử trên thảo nguyên chúng ta."

Tần Kham thở dài: "Tháp Na cô nương, ngươi phải hiểu cho rõ, ta không chỉ là Hán nhân, mà còn là bệnh nhân."

"Bệnh nhân thì hay lắm à?" Tháp Na hung hăng lườm hắn một cái.

Tần Kham lẩm bẩm nói: "Nữ nhân Mông Cổ chẳng lẽ đều không giảng đạo lý như vậy cả sao? Chẳng trách Hoa Đương sống chết muốn giao nàng ta cho ta, ta có nữ nhi như vậy, khẳng định cũng không chút do dự đẩy cho người khác. . ."

"Ê, cẩu quan, kinh qua trong trận sông Liêu thủ hạ của ngươi đã kể với ta rồi, cho dù ngươi không đủ cường tráng, nhưng ta không thể không nói, biểu hiện của ngươi trong trận chiến ấy rất giống dũng sĩ, so với trong tưởng tượng của ta thì khá hơn nhiều."

Hiếm khi nghe được nữ nhân này nói một câu lọt tai, tuy rằng rất miễn cưỡng, nhưng cũng là lời hay miễn cưỡng.

Tâm tình của Tần Kham lập tức tốt hơn rất nhiều, nhưng lại có chút không biết đủ thở dài: "Nếu ta giống dũng sĩ, ngươi không nên gọi ta là "Cẩu quan" nữa."

"Trừ trận chiến ấy, khi ngươi bình thường thì vẫn là cẩu quan xấu xa." Tháp Na chun mũi cười nói.

Lần này hành quân không đụng phải địch tình gì nữa, đừng nói kỵ binh Thát tử, ngay cả bọn cướp đường hại dân hại nước không có mắt cũng không gặp.

Năm trăm thiếu niên binh sau chiến dịch sông Liêu chỉ còn lại hơn một trăm người, hơn nữa đại bộ phận đều bị thương, nhưng mà bọn họ vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực đi trong đội ngũ, cho dù vết thương đầy người, nhưng dáng vẻ quân tư được Diệp Cận Tuyền huấn luyện vẫn chấp hành rất cẩn thận tỉ mỉ, bọn họ đi trong đội ngũ tay vẫn giơ cao cờ xí khâm sai, giống như một con thiên nga cao ngạo, trở thành một đạo phong cảnh sáng rực trong đại quân.

Tần Kham thương xót nhìn họ, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

"Đinh Thuận. . ."

"Đại nhân."

" Sau khi Hồi kinh chuyện thứ nhất ngươi phải làm chính là tới lưu dân doanh chọn người, gom đủ năm trăm thiếu niên binh, một người cũng không được thiếu."

"Vâng..." ." Đinh Thuận do dự một chút, nói: "Đại nhân, trận sông Liêu những thiếu niên này dũng cảm quên mình, nhưng luận về thể lực cùng với kỹ xảo đả đấu với Thát tử, vẫn kém quân sĩ bình thường quá nhiều, chiêu mộ thêm thiếu niên binh có cần thiết không?"

Tần Kham gật đầu: "Rất cần thiết, sau trận chiến này, không phải vẫn còn hơn một trăm thiếu niên sống sót sao? Chắc hẳn một thứ gọi là "Quân hồn" đã ăn sâu vào trong lòng hơn một trăm người này rồi, tương lai nhánh quân đội này bất luận là mở rộng hay là giảm quân số, chỉ cần có một lão binh còn sống, loại tinh thần này sẽ không diệt, đối với một nhánh quân đội mà nói, loại tinh thần này là quan trọng nhất. Nhánh thiếu niên binh này phải khởi tạo. Đinh Thuận, ngươi cần phải đối đãi tốt với họ, ta vẫn là câu đó, trong tương lai không xa, những thiếu niên này sẽ trở nên rực rỡ trên quốc thổ Đại Minh ta."

Lời nói này có chút cao thâm, vẻ mặt Đinh Thuận cái hiểu cái không.

Nhìn các thiếu niên sau khi trải qua đại chiến vẫn tinh thần chấn hưng ở trước mặt, đón gió bắc gào thét cố gắng ưỡn thẳng người giơ cao cờ rồng, Tần Kham nói: "Phượng Hoàng niết bàn, phá rồi lại lập, sự thất bạo là lão sư tốt nhất trong nhân sinh, đối với bọn họ là vậy, đối với ta cũng vậy."

Đinh Thuận cười nói: "Đại nhân, những lời ngài nói lão Đinh ta miễn cưỡng hiểu một chút, bất kể như thế nào, ngài bảo sao thì ta sẽ làm vậy, tóm lại ngài nói là đúng. Trở về kinh rồi ta sẽ tới lưu dân doanh chọn người, chọn cũng như lúc trước, chuyên chọn gia thế trong sạch, không có tâm nhãn xấu xa."

Dừng một chút, Đinh Thuận liếc ra sau, thấp giọng nói: "Đại nhân, Tháp Na này chẳng lẽ thực sự đưa nàng ta về nhà làm tam phu nhân à? Chính thất phu nhân của Ngài chỉ sợ. . ."

Tần Kham bực bội gãi gãi đầu: "Hoa Đương Người ta mua một tặng một để đẩy mạnh tiêu thụ, cứ khăng khăng dí nàng ta cho ta thì ta biết làm sao?"

"Đại nhân, nghĩ biện pháp đuổi nàng ta về thảo nguyên đi, nếu không phu nhân sẽ nổi bão đó, ta e là gia đình sẽ không yên."

"Có đạo lý. . ." Tần Kham đăm chiêu nói: "Như vậy đi, đêm nay khi dựng trại đóng quân chờ nàng ta ngủ rồi, ngươi ném hai quả đạn khí độc, hun cho nàng ta thất điên bát đảo rồi phái người tống nàng ta về doanh địa Đóa Nhan, cứ nói là nàng ta không quen khí hậu nên bị bệnh."

Đinh Thuận mặt giật giật: "Đại nhân, nàng ta là ân nhân cứu mạng của ngài đó."

Tần Kham giật mình, sau đó thở dài: "Đúng vậy, làm vậy thì quả thật hơi quá đáng, thôi từ từ để ta nghĩ biện pháp khác."

Một con ngựa từ phía bắc lao vào kinh.

Trong Ti lễ giám, Lưu Cẩn mặc áo mãng bào chỉ vàng, mắt hơi híp lại, thần thái rất nhàn nhã, từ sau khi biết Tần Kham đã chết, Lưu Cẩn mấy ngày nay vẫn luôn duy trì vẻ mặt như vậy, cảm giác sung sướng giống như cái dằm trong thịt được nhổ ra khiến hắn thoải mái từ trong ra ngoài.

Tần Kham đã chết, phóng mắt khắp thiên hạ, phóng mắt khắp triều đình, trừ đương kim hoàng thượng ra, còn ai có tư cách trở thành kẻ địch của Lưu Cẩn hắn nữa?

Cách trước mặt Lưu Cẩn không xa, một vị nam tử trung niên gầy yếu đang ngồi rất kính cẩn, nam tử mặc phi bào, mặt vuông vắn, nhất biểu nhân tài, quả thực có thể gọi là anh tuấn phong lưu.

Làm quan ở Đại Minh có quy định rất biến thái, đó chính là quan viên được chọn nhất định phải đẹp trai, phải anh tuấn, phải khiến thủ trưởng khi nhìn ngươi phải hài lòng thuận mắt, cảnh đẹp ý vui, rất nhiều sĩ tử hàn môn có tài học nhưng diện mạo xấu xí, tiền đồ thường thường ở chỗ quan khẩu này bị phá hỏng, cho nên mỗi khi lên triều hội, đập vào mắt tất cả mọi người đều là trung niên soái ca, lão niên soái ca, ai nấy mặt mày thanh chính, tướng mạo đường đường, tạo thành loại tình hình soái ca tập hợp này cũng không phải là trùng hợp, bởi vì người không đẹp thì cơ bản không thể xuất hiện trên kim điện triều đường.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch