Lưu Đại Hạ, tiến sĩ năm Thiên Thuận thứ tám, hiện giờ gần bảy mươi tuổi, từng, quan địa phương, từng tiêu diệt, phản loạn trị Hoàng Hà, từng ăn đình trượng, chuyện mà đại thần Minh triều nên trải qua hắn tất cả đều trải qua rồi. Thế nhân hợp xưng ba người hắn, Vương Thứ và Mã Văn Thăng là "Hoằng Trị tam quân tử" .
Ở cái thời đại người người quảng cáo rùm beng mình là quân tử này, có thể được thế nhân Đại Minh đại lượng gọi là quân tử, đủ có thể thấy vừa... thối lại vừa cứng cỡ nào?
Nói thật ra, tuy rằng Tần Kham cũng thỉnh thoảng tự xưng là quân tử, nhưng hắn rất không thích qu lại với đám quân tử chân chính, đương thời cái gọi là quân tử đã dần dần thay đổi hương vị. Người ngoan cố, bảo thủ như thế, một lời không hợp là đánh nhau, giống như thành viên tổ chức xã hội đen tiền thế vậy, đều là nhân vật tàn nhẫn.
Lưu Đại Hạ vuốt râu, trong mắt f một mảng lạnh lùng, mặt không biểu tình nói: "Ý tứ của Sơn m hầu là, sản xuất nhiều pháo Phật Lãng Cơ?"
Tần Kham cười nói: "Đúng vậy."
Lưu Đại Hạ lạnh lùng hừ một cái: "Sơn m hầu là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, bảo vệ xung quanh cấm cung, bắt tặc trừ hung ác là chức trách của các ngươi, hỏa pháo lượng sản hỏa pháo, tựa hồ là là chức ti của Binh bộ chứ nhỉ?"
"Cho nên hạ quan đặc biệt tới cầu khẩn lão đại nhân, có lẽ lão đại nhân chưa rõ ưu điểm của hỏa pháo Phật Lãng Cơ, nếu trang bị cho biên quân Đô Ti Đại Minh ta, tương lai bất luận gặp phải cường địch nào, tác dụng của hỏa pháo trên chiến trường đều sẽ ngoài sức tưởng tượng..."
Lưu Đại Hạ cười ha ha: "Chỉ là từng kinh lịch qua đại chiếnrồi, Sơn m hầu vừa nói tới chiến sự là tự tin mười phần, ngay cả lão phu f Binh bộ cũng phải chăm chú lắng nghe đại luận của ngươi?"
Lời nói Trào phúng, lại kèm theo vẻ mặt mỉa mai, làm hai tay giấu trong tay áo của Tần Kham rục rịch, rất muốn tát vào mặt hắn.
Hít sâu một hơi, Tần Kham quyết định nhịn.
"Lão đại nhân, chính là vì hạ quan đã tự mình tham dự chiến sự, cho nên đối với pháo Phật Lãng Cơ có chút hiểu biết, loại hỏa pháo này uy lực lớn, tầm bắn xa, so với hỏa pháo của Đại Minh ta thì mạnh hơn nhiều, hạ quan không thể không hỏi, vì sao lão đại nhân phản đối lượng sản?"
Thái độ nhường nhịn của nhường nhịn cuối cùng cũng làm Lưu Đại Hạ tan đi vẻ mặt trào phúng, dù sao cũng là quân tử được thế nhân công nhận, bất luận trong lòng đối địch với Tần Kham như thế nào, người khác dùng lễ đối đãi mà hắn lại xuất khẩu càn rỡ thì chung quy cũng không phải là quân tử chi đạo.
Thế là ngữ khí của Lưu Đại Hạ trở nên bình thản: "Sơn m hầu có biết quốc cảnh Đại Minh ta dài thế nào không?"
" Diện tích lãnh thổ Đại Minh rộng lớn, tuyến quốc cảnh dùng vạn dặm để tính."
"Có biết quốc khố Đại Minh ta gabgf băn vào bao nhiêu? Quặng sắt Các nơi hàng năm sản xuất ra bao nhiêu không?"
Tần Kham minh bạch ý tứ của Lưu Đại Hạ, thấp giọng nói: "Lão đại nhân, sự dù rằng khó, nhưng vẫn phải làm, công này là ở thiên thu."
Lưu Đại Hạ lắc đầu nói: "Lão phu chỉ nhìn thấy mồ hôi nước mắt của dân trong thiên hạ hóa thành nước thép, đúc thành những khẩu phải lạnh lẽo vô dụng, năm Hoằng Trị thứ mười bảy, lão phu đã biết ưu điểm của pháo Phật Lãng Cơ này, quả thật so với hỏa pháo Đại Minh ta thì mạnh hơn một chút, có điều, cũng chỉ là một chút mà thôi, chỉ bởi vì một chút ưu điểm này, mà phải thay thế toàn diện hỏa pháo Đại Minh ta, quốc khố có thể đáp ứng không? Quốc khố dù rằng đáp ứng được thì lương tâm của lão phu lương tâm đáp ứng sao? Thuế phú Thiên hạ là để người trong thiên hạ sử dụng, chứ không phải để đúc những vật lạnh lẽo này, thế là hoang phí sức của dân."
"Hạ quan không dám gật bừa lý luận của lão đại nhân, muốn nước mạnh, tất phải có binh mạnh, đây là trình tự trước sau, nước mạnh mà binh yếu, cuối cùng sẽ khiến kẻ thù bên ngoài thèm khát, đàn sói cắn chết hổ, dũng tướng thì sao? Thát tử Quan ngoại hàng năm xâm phạm biên giới, giết người cướp của, đều vì vệ sở Đại Minh ta yếu kém, hơn nữa chiến thuật chiến pháp có chỗ thiếu hụt, nếu như đổi một loại chiến thuật khác, tận dụng sở trường tránh sở đoản, có lẽ có thể thay đổi cục diện thắng ít thua nhiều hiện giờ."
Lưu Đại Hạ không nhịn được lại lộ ra vẻ mặt trào phúng, lập tức khôi phục bình thản, nhìn ra được, hắn cũng đang khổ sở nhẫn nại, nhẫn nại tên nịnh thần không biết trời cao đất rộng trước mắt này.
"Đổi một loại chiến thuật? Không biết Sơn m hầu có lời bàn cao kiến gì?"
" Thát tử là cậy vào người, chỉ có kỵ binh, kỵ binh qua lại như gió, cái này gọi là binh quý thần tốc, hai quân đối chọi, kỵ binh tập kết thành khởi xướng xung phong vô kiên bất tồi, cái này gọi là trọng kiếm vô phong. Đây chính là nguyên nhân lớn nhất mà Thành Cát Tư Hãn năm đó càn quét thiên hạ, mà biên quân Đại Minh ta từ sau thời Vĩnh Lạc, thỉnh thoảng mới chủ động tấn công đại mạc thảo nguyên, trên quân sự vẫn áp dụng thế cố thủ, sau thổ mộc chi biến càng tệ hơn, khi Thát tử phạm biên chỉ dùng bộ binh chống đỡ, cự mã thuẫn bài đi trước, trường thương đi sau, chiến pháp nhất quán là trước dùng thuẫn bài ngăn cản tên nỏ và sự xung phong của kỵ binh lượt đầu, sau đó lại cố tiếp cận v chiến trận kỵ binh của Thát tử, hai bên hỗn chiến để địch nhân không thể phát huy sở trường xung trận của kỵ binh, chính là như vậy, tướng sĩ Đại Minh ta thương vong quá lớn, dù thắng cũng là thắng thảm, cơ hồ là lưỡng bại câu thương."
Còn một số lời Tần Kham không nhẫn tâm nói ra, hiện giờ quân chế vệ sở Đại Minh thối nát, tướng lãnh tham ô, quân sĩ tiếc mạng, gặp Thát tử thì toàn bỏ chạy, không nói đến chiến thuật chiến pháp, chịu đánh một trận đã là vạn hạnh.
Dù sao cũng là Binh bộ thượng thư, Lưu Đại Hạ đối với phân tích này của Tần Kham vẫn có chút đồng ý.
Theo ý kiến của Sơn m Hầu, nên ứng đối như thế nào?"
"Thứ nhất, phát triển mã chính, điểm này Tam biên tổng chế Dương Nhất Thanh đại nhân đã làm rất khá, chỉ đợi thêm thời gian, vạn thớt ngựa khỏe của Đại Minh ta tái kiến với kỵ binh, bỏ một hai năm thao luyện, ngày sau đánh nhau với Thát tử, phần thắng sẽ tăng nhiều. Thứ hai, nghiên cứu chế tạo hỏa khí. Sở trường của Đại Minh ta chính là ở hỏa khí, đem hỏa khí kết hợp với kỵ binh mà sử dụng, dùng sở trường của mình tấn công sở đoản của địch, mới là đạo để thủ thắng. Ví dụ như hỏa pháo Phật Lãng Cơ này, nếu khi giao chiến trên bình nguyên với Thát tử, dàn ngang mấy chục thậm chí mấy trăm khẩu, trong vòng hai dặm bắt đầu lửa đạn bao trùm với tính áp đảo, phân ba đoạn thậm chí bốn đoạn thay phiên nhồi đạn phát pháo, như vậy, hai bên còn chưa giao thủ mà kỵ binh Thát tử tất nhiên sẽ thương vong thảm trọng, sĩ khí mất, dũng khí tàn, biên quân ta lo gì không thắng? Nếu lại cải tiến súng điểu Đại Minh, tốc độ phát đạn nhanh gấp đôi thậm chí gấp bốn, chế tạo cục lại giết thêm mìn, lựu đạn đơn giản..."
Lưu Đại Hạ bỗng nhiên cắt ngang lời nói của Tần Kham, cười ha ha mấy tiếng: "Nói tới nói lui, vẫn là vì hỏa pháo Phật Lãng Cơ, làm khó Sơn m Hầu phải hao phí nhiều nươc bọt."
Tần Kham vừa nghe thấy ngữ khí của Lưu Đại Hạ, sắc mặt hắn lập tức có chút lạnh lùng.
"Thượng thư đại nhân cảm thấy rất nực cười?"
"Lòng Đền nợ nước đáng quý, nhưng chuyện không thể làm." Lưu Đại Hạ chậm rãi lắc đầu:" Nếu vì làm hỏa pháo của dị quốc mà hao hết quốc khố của Đại Minh, Lưu mỗ há chẳng phải thành tội nhân của Đại Minh? Cái thứ Hỏa khí này, chỉ là kỳ âm xảo kỹ mà thôi, trong chinh chiến trước nay, đều dùng dùng đao thương làm chủ, hỏa khí là phụ, trước giờ không có tiền lệ chiến sự dùng hỏa khí làm chủ đạo, lời này của Sơn m Hầu không khỏi kinh thế hãi tục, quyết không thể làm."
Tần Kham hít sâu, sắc mặt dần dần xanh mét.
Minh bạch rồi, những lời vừa rồi là đàn gảy tai trâu, người như Lưu Đại Hạ vĩnh viễn sẽ không hiệu, phát triển thời đại từ vũ khí lạnh hướng tới vũ khí nóng là xu thế tất yếu của lịch sử, không chỉ là hắn, có lẽ hiện giờ toàn bộ người trong thiên hạ đều không có ai nhìn ra được điểm này.
Trầm mặc một lát, Tần Kham bỗng nhiên cũng cười ha ha, chắp tay với Lưu Đại Hạ: "Hạ quan càn rỡ, thất ngôn chớ trách, Lưu đại nhân, cáo từ."
Ra khỏi đại môn Binh bộ, trên mặt Tần Kham phủ đầy sương lạnh, ánh mắt âm trầm dọa người.
Lưu Đại Hạ là người tốt, là quân tử, là lão thần bốn triều, là nguyên túc đức cao vọng trọng, là cái gì cũng được, đều không quan trọng, quan trọng là, hắn hiện tại cản đường Tần Kham.
Tần Kham đối với thị phi thiện ác trước giờ không có phân biệt rõ ràng, bất luận thiện ác trung gian, ai cản đường thì hắn đá văng, thượng thư cũng không ngoại lệ.
Năm nay đã bảy mươi, cũng nên cáo lão hồi hương rồi, chiếm vị trí thượng thư thượng thư mà hại nước hại dân, nhìn Lưu Kiện Tạ Thiên, có xấu hổ hay không?
Một khắc Rời khỏi nha môn Binh bộ, trong lòng Tần Kham đã thầm quyết định, phải kéo Lưu Đại Hạ xuống đài.
Không liên quan tới ân oán cá nhân, trên thực tế Tần Kham đối với đám lão thần thời Hoằng Trị như Lưu Đại Hạ vẫn có chút tôn kính. Chỉ là khi những người này trở thành người cản hắn thực hiện lý tưởng, trở thành chướng ngại vật ngăn cản sự phát triển của vương triều Đại Minh, không thể chỉ đành mời họ trí sĩ về quê. Những người này không rời khỏi triều đình, tiếng nói của Tần Kham rất khó được người trong thiên hạ dừng chân lắng nghe.
"Bài trừ dị kỷ" không nhất định là nghĩa xấu, có một số người không đá văng họ ra thì chuyện rất khó thành. Bọn họ chú định sẽ bị đào thải, đào thải bọn họ không phải là Tần Kham, mà là sóng biển của thời đại.
Đương nhiên, đường đường là Binh bộ thượng thư không phải nói lật đổ là có thể lật đổ, Tần Kham tuy là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, nhưng cũng không thể tùy tiện hạ lệnh bắt Lưu Đại Hạ vào ngục, Lưu Cẩn có lẽ dám làm như vậy, nhưng Tần Kham thì không dám.
Ôm một bụng tức về nhà thì thấy Đinh Thuận, Lý Nhị và đám thị vệ đang ở trước cửa nhà chờ hắn, mọi người vây thành một vòng tròn hò hét dưới bậc sư tử đá, chơi với họ còn có cả Tháp Na.