Đỗ Yên lặng lẽ trừng mắt hạnh với Tần Kham, như uy hiếp quơ quơ cái gậy cong về phía hắn.
Tần Kham nheo mắt, lau mồ hôi lạnh: "Đúng vậy, thất lễ rồi, vãn sinh quả thực có ý cưới lệnh thiên kim."
Nói xong Tần Kham thống khổ nhắm mắt lại, cảm giác như cả người hư thoát, trong đầu nuốt lệ ngậm ngùi từ bỏ mộng tưởng "xa hoàn xinh".
Cứu một mạng người hơi xay bảy tòa phù đồ, thôi thì để cho nha hoàn xinh người ta có đường sống đi.
Đỗ Yên đứng sau Bình phong gật đầu hài lòng, lộ ra nụ cười quyến rũ với Tần Kham, biến mất.
Đỗ Hoành vuốt râu, gật đầu: "Thì ra ngươi hôm nay là tới cầu hôn.."
"Bồi tội, không phải cầu hôn. . ." Tần Kham yếu ớt nói.
Đỗ Hoành sắc mặt trầm tĩnh nhìn Tần Kham, trong lòng vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ.
Ngày đại hôn Đông Đỗ, Đỗ Yên ở giữa nơi phố xá sầm uất giận phá kiệu hoa, cùng Tần Kham dắt tay nhau chạy đi, người trong thành Thiệu Hưng ai cũng thấy, Đỗ gia đã trở thành tài liệu phản diện và trò cười cho dân chúng thân hào nông thôn, hiện giờ trong thành Thiệu Hưng, người đang còn chờ gả nữ nhi, các trưởng bối kiểu gì cũng giáo huấn mấy câu "Ngươi xem nữ nhi của Đỗ tri phủ xem thế này thế kia, ngươi ngàn vạn lần đừng học theo nàng ta thế này thế nó, tương lai tất nhiên sẽ cả đời bị người ta chọc vào xương sống nọ kia..."
Nếu không ngoài dự liệu, thanh danh của Đỗ Yên hiện giờ ít nhất cũng vang vọng đại giang nam bắc, tương lai gia đình lương thiện nào còn dám tới tới cửa cầu hôn? Đường đường là tiểu thư của quan gia, thân nữ nhi trong sạch, không thể gả cho người khác làm thiếp được?
Đỗ tri phủ nhìn trái nhìn phải, bên cạnh trừ tên gia hỏa đáng chết ngàn đao Tần Kham này ra thì nữ nhi tựa hồ thực sự không còn lựa chọn nào khác.
Đỗ tri phủ ngửa đầu, bi thương tới chảy nước mắt.
Thở dài, Đỗ Hoành trầm giọng nói: "Tần Kham, nữ nhi của ta tuy nói hơi gàn bướng, nhưng là cũng xuất thân gia đình quan lại, Đỗ gia ta bốn đời làm quan, tổ tiên cao nhất từng làm tới, Lễ bộ Thị Lang, là dòng dõi thư hương chính kinh, thi thư lễ nghi gia truyền..."
Tần Kham không biết Đỗ Hoành nói những lời này là có ý gì, chỉ cúi đầu vâng dạ.
" Lão phu không phải là người ham thế lợi, không cần ngươi có bao nhiêu gia tài điền sản, nhưng, Tần Kham à, hôn nhân đại sự không phải là trò đùa, lão phu không để ý tới hiện tại của ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là không để ý tới tương lai của ngươi, nữ nhi của lão phu từ nhỏ được ta cưng chiều trong vòng tay, đói không tới lạnh không chịu, ngươi cảm thấy lão phu sẽ gả nữ nhi bảo bối cho một người không có tiền đồ, tương lai sẽ chỉ đi theo hắn ăn đói mặc rách, không có quyền thế, không có gia tài, chú định phải nghèo hèn cả đời hay sao?"
Tần Kham ngẩng đầu nhìn hắn, dần dần minh bạch ý tứ của Đỗ Hoành.
Đỗ Hoành vuốt râu tiếp tục thở dài: "Nữ nhi của Lão phu năm nay đã mười bảy, không còn nhỏ nữa, hôn sự thực sự không thể kéo dài..."
Tần Kham cho tới lúc này mới biết được tuổi thật của Đỗ Yên.
Chậc chậc, mới mười bảy tuổi, lúc nhỏ không biết ăn gì mà cao thế... Tương lai phải hỏi Đỗ đại nhân, ghi lại sách dạy nấu ăn, có lẽ lại có thêm một tài lộ.
Đỗ Hoành giơ một ngón tay về phía Tần Kham, chậm rãi nói: "Một năm, Tần Kham, lão phu cho ngươi một năm thời gian, để chứng minh mình có tiền đồ, sau một năm, ngươi lại tới nhà ta, để lão phuxem ngươi có tư cách cưới nữ nhi của ta hay không, nếu vẫn bình thường nhất sự không thành như hiện tại..."
Sắc mặt Đỗ Hoành bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị, thanh âm cũng cao lên không ít: "Nếu như ngươi quả thật là không có tiền đồ, lão phu thà để nữ nhi lẻ loi cả đời cũng sẽ không gả nó cho ngươi, cùng lắm thì lão phu cho nó gia sản để cả đời không lo cơm ăn áo mặc, nuôi báo cô nó cả đời là được!"
Tần Kham nghiêm nghị, vội vàng chắp tay: "Vâng."
. . . Ta sau khi nhất định sẽ không cầu tiến.
"Xin hỏi Đỗ đại nhân, tới trình độ nào thì mới gọi là "có tiền đồ"?"
Đỗ Hoành vuốt râu cười: "Cái này tự ngươi quyết định, sau một năm tự ngươi nghĩ lại, cảm thấy có tư cách tới nhà ta thì ngươi cứ tới, nếu như cảm thấy ngay cả bản thân cũng không hài lòng thì ngươi nói lão phu sẽ hài lòng ư?"
Tần Kham gật đầu.
Không trách được Đỗ Hoành, đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ, cha mẹ nào mà không hy vọng nữ nhi được gả cho một tấm chồng tốt? ở cái thời đại chỉ có người đọc sách là cao, công danh là cao này, ai sẽ đi gả tiểu thư quan gia cho một thư sinh văn nhược ngay cả công danh tú tài cũng không có? Nghĩ tới tài liệu phản diện Đường Dần, từng là Giải Nguyên một phủ? Hiện giờ tài danh nổi khắp thiên hạ, vô số văn nhân kỹ nữ truy phủng? Kết quả thì sao, ngay cả thê tử kết tóc của hắn cũng không chịu nổi cuộc sống nghèo khó với hắn, quyết đoán bro hắn mà đi.
Củi gạo dầu muối trong Cuộc sống chung quy vẫn không thế mấy câu thơ hay là có thể thay thế được.
Đỗ Hoành không hy vọng Tần Kham là Đường Bá Hổ thứ hai, càng không hi vọng nữ nhi phải sống quẫn bách cả đời với một tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu cả đời.
Tần Kham chẳng những lý giải khổ tâm của Đỗ Hoành, càng sinh ra một loại kính ý đối với hắn, tình thương của cha như núi, kín đáo mà kiên định.
Bình phong sơ thủy sau nhị đường rung khẽ, Tần Kham liếc qua, cười nhẹ.
Đỗ Yên, ngươi đang cảm động vì phụ thân của ngươi à? Quý trọng đi, trước khi phụ thân già, hãy quý trọng hắn.
"Đỗ đại nhân, vãn sinh đáp ứng." Tần Kham chỉnh lại y quan, vái dài Đỗ Hoành.
Trong mắt Đỗ Hoành hiện lên mấy phần phức tạp, thở dài: "Tần Kham, thời hạn một năm rất ngắn, ngươi phải tranh thủ thời gian, đừng để lão phu và Yên nhi thất vọng."
"Vãn sinh sẽ không để đại nhân thất vọng, trong một năm tất có tiền đồ."
Đỗ Hoành gật đầu hài lòng, khóe miệng thoáng hiện nụ cười.
Tần Kham cõi lòng đầy kích động ra khỏi tri phủ nha môn, gió lạnh thổi qua, đầu óc đang sôi trào tỉnh táo lại, Tần Kham xoay người nhìn sư tử đá uy nghiêm trước cửa nha môn, bỗng nhiên có một loại xung động muốn khóc.
Ta chỉ là tới xin lỗi bồi tội thôi mà, vì sao... tự dưng lại bị định ra chung thân đại sự?
Nhớ lại nụ cười quỷ dị nơi khóe miệng của Đỗ Hoành lúc sắp đi, Tần Kham đứng ở trước cửa nha môn ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng ngửa mặt lên trời thở dài.
Bị chơi rồi!
Đỗ Hoành bất hiển sơn bất lộ thủy, có thể ngồi trên vị trí tri phủ thành, không phải chỉ dựa vào vận khí, lão hồ li này là có thực lực, lừa người chẳng kém chi Tần Kham.
Khi đang tràn ngập bi phẫn thì bà tám nhỏ rất không có nhãn lực từ cửa hông nha môn chạy ra, nắm vai hắn cười duyên liên tục, cao hứng tới hai má đỏ hây hây.
Tần Kham biết, đây là một loại vẻ hưng phấn sau khi mãnh thú đợi được con mồi, kế tiếp là đang nghĩ xem nên cắn xé như thế nào.
"Ha ha, Tần Kham, ta biết, ta biết ngươi nguyện ý cưới ta mà!"
Tần Kham ảm đạm thở dài: "Chung quy với không thoát được khỏi ma chưởng của ngươi."
Đỗ Yên không nghe thấy Tần Kham rên rĩ, vẫn cười khanh khách nói: "Nói mau, ngươi có phải đã sớm thích ta rồi hay không? Bằng không vì sao đáp ứng cưới ta, hơn nữa ở trước mặt cha ta đáp ứng sảng khoái như vậy."
Tần Kham phụng phịu nói: "Ta thấy cô nương mặt mày sáng sủa, xương cốt tinh kỳ, lại có một thân Hạo Nhiên Chính Khí, tính lấy về nhà, trăm năm sau nhập tổ phần của Tần gia ta, dùng để trấn mộ trừ tà, không được à?"