"Hắn nói hiện giờ mấy vị trưởng lão của tổng đàn rất bất mãn với hương đường Thiên Tân chúng ta, hiện giờ Bạch Liên giáo chúng ta đã thẩm thấu Thiên Tân tam vệ, ngay cả Thiên Tân tả vệ điểu thương doanh cũng có hơn trăm huynh đệ vào Bạch Liên giáo, ba vệ cộng lại cũng tới mấy ngàn tín chúng, đều là nhân mã triều đình hẳn hoi, liệt trận chém giết so với đám ô hợp của Bạch Liên giáo thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Hương đường Thiên Tân có cỗ lực lượng này, rõ ràng có thể giơ cao lá cờ khởi nghĩa đánh tới kinh sư, lôi cẩu hoàng đế của Minh đình ra khỏi hang ổ, mà Hồng Dương Nữ ngươi lại chậm chạp không chịu phát động, các trưởng lão rất bất mãn, tổng đàn đã thương nghị rồi, qua mấy ngày nữa không chừng sẽ phái người đến. . . Tiếp nhận vị trí của ngươi."
Đường Tử Hòa nghe vậy khóe miệng phác ra nụ cười khinh miệt: "Đều là đám gia hỏa tầm mắt thiển cận, binh giả, uy dã, thực sự cho rằng cờ khởi nghĩa vừa giơ lên là có thể thổi quét thiên hạ à? Giang sơn Hoằng Trị hoàng đế và rất nhiều danh thần bỏ thời gian cả đời để thống trị đã dần dần củng cố, hoàng quyền uy tín của Chu gia đã ăn sâu vào lòng người, cho dù đương kim hoàng đế ngu ngốc vô đạo, sủng tín đám nịnh Lưu Cẩn, nhưng trên triều đình có những lão thần như Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa, Trương Thăng chống đỡ, một năm hai năm cũng chẳng dao động được căn bản của giang sơn, đại bộ phận dân chúng thiên hạ vẫn chỉ nhận họ Chu, lúc này giương cờ khởi nghĩa, chắc chắn không có hy vọng thắng."
Một nữ lưu lại phân tích đại thế thiên hạ và vận mệnh triều đình rõ ràng mạch lạc như vậy, không những thế trong ánh mắt không ngờ còn lộ ra một cỗ khí phái chỉ điểm giang sơn.
Cát lão ngũ là người thô hào, mặc dù không hiểu rõ lắm những lời của Đường Tử Hòa, nhưng vẫn gãi gãi đầu nói: "Vậy theo ngươi thì khi nào mới tới lúc phát động?"
"Ít nhất phải một hai năm nữa, nói tới nhỏ là phải đợi tín chúng của chúng ta trong Thiên Tân tam vệ đạt tới đại bộ phận, còn nói tới lớn là phải chờ Lưu Cẩn khiến cho tòa giang sơn Đại Minh đang êm đẹp này trở nên bấp bênh, đám người Lý Đông Dương không còn sức giữ được xã tắc mà người đời trước khổ cực kinh doanh cả đời, quan viên dân chúng cả nước trên dưới thấp thỏm lo âu, khi đó mới là thời cơ tốt nhất để chúng ta giơ cao lá cờ khởi nghĩa đánh thẳng tới hoàng đình kinh sư."
Cát lão ngũ nhếch miệng cười nói: "Hồng Dương Nữ, ngươi đừng quên, trong triều đình còn có tên đại gian thần Tần Kham, có hai tên đại gian thần Lưu Cẩn và Tần Khamnày, không tới một hai năm, giang sơn Đại Minh này sẽ bị họa hại cho mình đầy vết thương..."
Đường Tử Hòa lắc đầu: "Không, ngươi lầm rồi. Tần Kham không phải gian thần!"
Cát lão ngũ ngẩn ra: "Tần Kham không phải tiêm thần? Nhưng... cả thiên hạ đều nói hắn là gian thần mà."
Đường Tử Hòa thở dài: "Tần Kham này, từ hai năm trước làm ra Thái căn đàm ta đã chú ý, người có thể làm ra danh tác cẩm tú có thể sánh với lời thánh nhân thì với phẩm tính của gian thần há có thể làm được? Lại thấy sau này mỗi khi trong triều có đại biến, thân ảnh của Tần Kham luôn như ẩn như hiện trong đó, ai cũng mắng hắn là quốc tặc gian nịnh, nhưng nếu cân nhắc cẩn thận, hắn rốt cuộc đã từng làm ra một việc nào họa hại cho giang sơn chưa?"
"Nói như vậy, Tần Kham là ... người tốt?"
"Hắn là một người tốt biết chịu nhục chịu khổ, nhưng... Hắn lại là địch nhân lớn nhất của Bạch Liên giáo chúng ta, lần này hắn đến Thiên Tân, Bạch Liên giáo chúng ta càng cần phải ẩn nhẫn che giấu tung tích, bởi vì hắn là một đối thủ rất khó chơi, đám ngu xuẩn ở tổng đàn không ngờ còn bảo chúng ta phát động trước, chẳng phải là nực cười sao?"
Cát lão ngũ sầu mi khổ kiểm thở dài: "Nhưng. . . Nhân mã Tổng đàn phái tới thế chỗ cho ngươi lập tức sẽ đến Thiên Tân, Hồng Dương Nữ, chúng ta phải như thế nào như thế nào?"
Trong mắt Đường Tử Hòa hiện lên một đạo ánh sáng lạnh lẽo, nụ cười không ngờ thay đổi thành bộ dạng yêu diễm: "Thế chỗ ta? Hắn có bản lĩnh thế chỗ ta sao?"
Nữ nhân này tựa hồ có vô số tấm mặt nạ khác nhau, lãnh diễm, cao ngạo, cơ trí cùng với quyến rũ như nhiếp hốn người ta hiện giờ.
Nàng ta, là ma nữ trời sinh.
"Hầu gia tha mạng!"
Theo một tiếng hô đồng thành đầy vẻ sợ hãi ở tiền đường nha môn Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Thiên Tân, tiền đường lập tức vang lên tiếng quỳ xuống đất.
Tần Kham vắt chân hồn nhiên như không thấy, thản nhiên cúi đầu uống trà.
Những người quỳ trước mặt, đều là tông tộc hương thân trong thành ngoài thành trong thành, người tuy không nhiều, tổng cộng cũng chỉ hơn mười người, Thiên Tân chỉ là tòa thành đất nhỏ, cái gọi là hương thân trong thành ngoài thành tất nhiên cũng chẳng thể nào nhiều được.
Ít người càng dễ quản lý, cũng càng dễ hù dọa.
Cẩm Y vệ dọa người xem như là hành gia trong hành gia, huống chi hơn mười hương thân trước mặt này bản thân cũng không sạch sẽ gì, hiện giờ Thiên Tân nghiêm khắc mà nói thì là một tòa thành nhỏ thi hành quân quản, quân nhân chỉ biết đánh giặc, đối với quản lý thành thị tất nhiên là không biết gì cả, các hương thân đút chút bạc cho bách hộ thiên hộ trong ba vệ, cho dù làm ra chuyện giết người phóng hỏa cũng chẳng sao.
Việc này quân nhân không muốn quản, nhưng không qua mắt được Cẩm Y vệ trong thành Thiên Tân, trước kia Cẩm Y vệ cũng không muốn quản, dù sao cùng ở trong một tòa thành nhỏ, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng phải thấy những hương thân này, chỉ cần bọn họ không làm gì quá phận, chung quy cũng không muốn làm tổn thương tới hòa khí, chỉ ghi lại những việc làm xằng bậy của họ vào hồ sơ, giờ Tần Kham muốn dùng đám người này, chỉ cần lấy ra những tội trước kia họ đã phạm ném ra trước mặt họ, thế là đám hương thân ra vẻ đạo mạo này toàn bộ quỳ xuống ngay.
Hiểu thì dùng lý, động thì dùng tình, những biện pháp này Tần Kham không phải không hiểu, nhưng loại chuyện này hắn không quen làm một cách quá uyển chuyển, đường đường là quốc hầu Đại Minh, Chỉ huy sứ tay nắm mấy vạn Cẩm Y vệ, nhân vật mà ngay cả Đại học sĩ nội các cũng phải kính ba phần, đối với đám hương thân của cái thành đất nhỏ này chẳng lẽ củng phải khách khí hay sao?
Làm thì dùng uy mới là chính đạo.
Một đám người ở trong sảnh cứ vậy mà quỳ, chỉ thấy một mảng đầu người đen xì và hơn mười thân hình không ngừng run rẩy.
Tần Kham vẫn chậm rãi phẩm trà, phẩm rất cẩn thận, coi như không thấy cái người đang run lẩy bẩy này.
Giống như trải qua cả một năm vậy, Tần Kham bày đủ khí thế rồi lúc này mới chậm rãi cúi người từ dưới đất nhặt lên một chồng giấy bị đám hương thân này sau khi đọc qua thì sợ tới mức ném tứ tung, trên giấy chi chít chữ, nội dung thì tất nhiên không tường hòa như thiên quan chúc phúc rồi.
Chỉ chỉ một hương thân gần hắn, Tần Kham cười nói: "Ngươi chính là Lưu tộc trưởng của Lưu trang đông giao?"
"Vâng, vâng... Hầu gia, tha mạng."
Ánh mắt Tần Kham hương xuống tờ giấy, đọc từng chữ: "Tháng sáu nguyên niên Chính Đức, vì đoạt ba mẫu ruộng nước thượng hạng của thôn nông Lưu Quý, thế là vu khống Lưu Quý trộm một con trâu nước, ở từ đường Lưu Trang phán đánh gãy một tay một chân của Lưu Quý, ba mẫu ruộng nước này vào hết tay của Lưu tộc trưởng, một nhà tám miệng ăn của Lưu Quý luân lạc làm tá điền..."
Không để ý tới Lưu tộc trưởng cả người run rẩy nữa, ánh mắt Tần Kham lại hướng về phía một lão nhân khoảng sáu mươi tuổi khác.
Chưa nói đã cười, Tần Kham lộ ra hàm răng trắng với lão: "Vị này chỉ sợ chính là Trần viên ngoại của Liễu Thụ trang phải không?"
Trần viên ngoại so với Lưu tộc trưởng thì càng chẳng ra gì hơn, không dám trả lời, mặt hướng về phía Tần Kham mà dập đầu như giã tỏi.
"Tháng chín năm Hoằng Trị thứ mười tám, Trần viên ngoại thèm muốn sắc đẹp của vợ cả của Trần Tiến Bảo, người cùng thôn, vì thế hạ độc chết Trần Tiến Bảo, chiếm luôn vợ của Trần Tiến Bảo..."
Nói tới sự tích huy hoàng của Trần viên ngoại, Tần Kham không nhịn được quận tờ giấy trong tay lại, không nhẹ không nặng gõ lên đầu hắn mấy cái, khen không dứt miệng: "Cầm thú, ngươi đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn."
Tiền đường lại vang lên những tiếng dập đầu.
Thấy hù dọa đã ổn rồi, Tần Kham thu chồng giấy trong tay lại, ngữ khí đã dần dần biến thành lạnh lẽo.
"Cái vị tông tộc hương thân, người làm, trời nhìn, các ngươi đã từng làm những chuyện gì, Cẩm Y vệ đều nhớ kỹ thay cho các ngươi, nếu muốn người ta không biết thì trừ phi mình đừng làm, tội các ngươi gây ra đủ để mất đầu xét nhà rồi, biết bản hầu vì sao không giết các ngươi, ngược lại còn mời các ngươi tới nha môn uống trà không?"
Hương thân ở Nội đường cũng không phải kẻ ngu dốt, nghe vậy lập tức tìm được một đường sinh cơ, không nhịn được mà nhìn nhau vui mừng.
"Hầu gia có gì sai khiến, thảo dân muôn lần chết không chối từ."
Tần Kham nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Các ngươi đều là hương thân có uy tín danh dự phụ cận thành Thiên Tân, là hạng tai to mặt lớn ở các thôn các trang, sự vụ lớn nhỏ trong thôn tất cả đều do một lời của các ngươi mà quyết, đối với thôn dân các nhà cũng rõ như lòng bàn tay, ví dụ như nhà ai có việc hiếu hỉ, nhà ai có chó, hoặc là..."
Khóe miệng phác ra một nụ cười, Tần Kham nói rất chậm: "Hoặc là.... Nhà ai lén lút gia nhập Bạch Liên giáo, trong nhà lặng lẽ cúng bái Vô sinh lão mẫu, việc này, đừng có giả bộ hồ đồ với bản hầu là các ngươi không biết."