Các huynh đệ Bên cạnh từng người một ngã xuống, còn sống chỉ được non nửa, các Cẩm y Giáo úy tựa hồ muốn người sống, xuống tay cũng rất cố kỵ, bằng không sao để cho họ sống tới tận giờ.
Cát lão ngũ cũng để lại một tia khí lực, tia khí lực này phải chờ tới thời khắc cuối cùng, lật tay cứa cổ.
Hình cụ trong chiếu ngục của Hán Vệ Triều đình cực kỳ tàn ác thế nào, khiến người ta sống không bằng chết thế nào, Cát lão ngũ hiểu rất rõ, hắn tuyệt đối không thể còn sống mà bị các ưng khuyển triều đình bắt vào chiếu ngục.
Ánh đao các ưng khuyển chung quanh bổ về phía hắn càng lúc càng mơ hồ, màu máu trên mặt Cát lão ngũ cũng càng lúc càng ít, cho đến lúc thành trắng bệch.
Cười thảm, Cát lão ngũ biết, đã tới lúc đi rồi.
Tay phải lật một cái, mũi đao hướng về người, Cát lão ngũ hối hận vô hạn thở dài, khi đang muốn tự tử thì nghe trong nhà dân cách đó không xa truyền đến một tiếng nổ ầm ầm.
Liền nghe thấy một tiếng hét thê lương từ trong nhà dân truyền tới: "Phản tặc Bạch Liên giáo giết người! Cứu mạng..."
Chữ cuối cùng dứt rất đột ngột, hiển nhiên là bị người ta cứa cổ.
Khoảnh khắc Thanh âm ngừng lại, trong nhà dân bốc lên lửa lớn ngút trời, ánh lửa chiếu sáng cả bầu trời đêm, rất nhanh dân chúng trong khu dân cưu xung quanh cũng gào khóc chạy ra khỏi nhà.
Cát lão ngũ mừng rỡ, một đao chém ngã Cẩm y Giáo úy trước mặt, vẫy tay một cái với mấy chục người còn sống, hét to: "Có người cứu chúng ta, xông ra."
Lửa cháy trong khu dân cư cùng với tiếng kêu cứu bỗng dưng tắt phụt của nam chủ nhân, tất nhiên chính là bút tích của Đường Tử Hòa.
Để chế tạo hỗn loạn cho Cát lão ngũ và các Bạch Liên giáo chúng còn sống một đường sinh cơ.
Phó Thiên hộ Thường Phượng hiển nhiên không ngờ Bạch Liên giáo to gan tới vậy, đêm nay chẳng những đốt quan thương, ngay cả nhà dân cũng đốt, bụng lưng đều có địch, sâu trong khu dân cư lạ không biết sự nông sâu của kẻ địch, giây phút này Thường Phượng cũng mất chủ trương.
Tình thế phát triển Đêm nay, nửa phần đầu đều nằm trong dự kiến c Tần Hầu gia, Hầu gia không chỉ đoán trước được hành động muốn đốt quan thương của Bạch Liên giáo, hơn nữa ngay cả lộ tuyến rút lui của chúng của đoán được, cho nên Cẩm Y vệ thong dong bố trí, bình tĩnh giết địch, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
Khi Thường Phượng dẫn các Giáo úy phục kích thậm chí lờ mờ sinh ra mấy phần cảm giác ưu việt, đối với sự thần cơ diệu toán của Hầu gia tất nhiên càng bội phục sát đất.
Tất cả đều nằm trong tầm khống chế, chỉ là tới lúc này...
Trong nhà dân không ngờ có phản tặc, hơn nữa còn đốt lửa.
Nếu Thường Phượng cũng là một viên kiêu tướng dưới trướng Tần Kham, đi theo Tần Kham tất nhiên đã thấy không ít sóng gió, sau khi lửa cháy to thì suy nghĩ đầu tiên của hắn rất lý trí, đây tất nhiên là nghi trận kẻ địch cố ý bố trí, ý đồ muốn cứu viện Bạch Liên giáo chúng đang ở trong vòng vây.
Thường Phượng lý trí, nhưng bách tính trong khu dân cư lại không thể hắn vọng bọn họ cũng lý trí như vậy.
Bách tính là theo số đông, một người chạy, trăm ngàn người cũng sẽ chạy theo, hơn nữa chạy như ruồi bọ không đầu, lửa mượn thế gió, rất nhanh sẽ lan tới nhà họ, không trốn thì ở lại đợi bị thành heo quay à?
Bách tính trong lúc nguy cấp cũng bất chấp lính triều đình có phải đang truy bắt phản tặc hay không, cứ chỗ nào trống là lao về phía đó, thế là trăm ngàn người đồng loạt cuống quít lao về phía chợ tây.
Như vậy liền cho đám người Cát lão ngũ cơ hội đào thoát.
Cẩm Y vệ còn chưa kịp quát dân chúng lui về phía sau, đám người Cát lão ngũ đã rất ăn ý, tụ lại thành một đường lao tới chỗ yếu kém nhất trong vòng vây, sau một trận chém giết đẫm máu, cuối cùng vẫn có hơn ba mươi người trốn ra khỏi vòng vây của Cẩm Y vệ, sau khi phá vây mọi người trèo lên tường thành, tung người nhảy xuống rồi biến mất trong bóng đêm.
Thường Phượng tức giận đến hai mắt phun ra lửa, nhưng mà chung quy vẫn để họ đào thoát, bất lực chán chường, quay lại nhìn Bạch Liên giáo chúng hoặc chết hoặc bị thương nằm la liệt trên đất, Thường Phượng tức giận nói: "Khiêng cái đám tạp toái này về, kẻ còn sống thì chữa trị, chữa khỏi rồi thì mọi những thứ trong miệng chúng ra! Một đám vương bát đản hỗn trướng, hơn một ngàn người mà không giữ chân được trăm người, Hầu gia lưu các ngươi lại để tạo phân bón ruộng à?"
Nhìn phương hướng đám người Cát lão ngũ phá vây, Thường Phượng oán hận giậm giậm chân, miệng hậm hực chửi, tung cước đá cho một Giáo úy trước mặt lăn lông lốc rồi nổi giận đùng đùng về quan nha nhận tội với Tần Kham.
Trong đám dân chúng bỏ chạy toán loạn, Đường Tử Hòa mặc hắc y xen lẫn trong đám người đ gào khóc, cũng như người chung quanh, giống như sợ bị khói hun cũng dùng ống tay áo che kín miệng mũi, dung mạo tuyệt sắc bị che đi hơn nửa. Vừa chạy loạn theo bách tính vừa chú ý tình thế ở đầu chợ tây, cho tới lúc thấy Cát lão ngũ dẫn dắt hơn ba mươi người còn sống ra sức giết khỏi vòng vây, biến mất bên ngoài tường thành, Đường Tử Hòa mới lặng lẽ thở phào, nhân lúc hỗn loạn không có ai chú ý, thân hình chợt lóe, biến mất trong một ngõ tối.
Trong một đêm hỗn loạn, thành Thiên Tân nho nhỏ theo trận đại loạn này mà không ai ngủ được, dân chúng không dám ngủ, quan viên không dám ngủ, các Cẩm Y vệ thì bận bắt phản tặc, các phản tặc thì bận chạy trốn.
Tần Kham tất nhiên cũng không thể ngủ, hắn là người chế tạo trận hỗn loạn đêm nay, chế tạo xuất hiện sự đoan thì phải có thu hoạch, nếu không thì chính là tổn nhân bất lợi kỷ, cho nên Tần Kham đang đợi, chờ tin tức của Thường Phượng, chờ thu hoạch cuối cùng của đêm nay.
Lửa lớn ở Quan thương vẫn chưa được dập tắt, trong lửa lớn rõ ràng có dầu, thế lửa rất khó tiêu diệt, Tần Kham lúc này thậm chí có thể nghe thấy tiếng chửi bậy hổn hển của các tướng lãnh bách hộ.
Khi Thường Phượng vẻ mặt xấu hổ đi vào hậu viện quan nha, quỳ gối trước mặt Tần Kham thỉnh tội, nụ cười ở khóe miệng Tần Kham càng sâu.
" Dưới thiên la địa võng Như vậy, không ngờ vẫn để chúng chạy thoát ba mươi mấy người, sự lợi hại của đám người này cũng nằm ngoài ý liệu của bản hầu, vẫn luôn nhắc nhở bản thân không thể xem thường bọn chúng, không ngờ vẫn là xem thường, sớm biết như vậy, ngoài cửa thành tây nên bày thêm một đạo mai phục mới đúng..." Tần Kham mỉm cười lẩm bẩm, trong vẻ mặt lại không hề có một chút tức giận.
Thường Phượng càng xấu hổ, quỳ xuống lớn tiếng nói: "Hầu gia, thuộc hạ làm hỏng chuyện, xin Hầu gia trách phạt!"
Tần Kham cười rộng lượng: "Thôi, người định không bằng trời định, trên đời vốn không có mưu kế thiên y vô phùng, cũng không có cái bẫy nào là không có sơ hở, trốn thì cũng trốn rồi, nói ra cũng là bản hầu suy nghĩ không chu toàn, không liên quan gì tới ngươi."
Lý Nhị bước lên trước một bước, trầm giọng hỏi: "Hầu gia, hơn ba mươi người này cho dù chạy thoát, nhưng trên người ít nhiều cũng có vết thương, có cần phái người đi lục xoát ngoại ô, bắt đám người này về không?"
Tần Kham lắc đầu nói: "Trận lửa ở khu dân cư chợ tây hôm nay rất kỳ quái, hiển nhiên trong Bạch Liên giáo có người tiếp ứng bọn họ, nếu bọn họ chạy rồi, chắc đối phương đã dấu kỹ họ, chúng ta đi tìm không khác gì biển rộng tìm kim, hiện giờ vốn là lúc triều đình và Bạch Liên giáo tranh thủ dân tâm, giờ đi tìm kiếm lục xoát ở ngoại ô không khỏi làm nhiễu dân, tính toán cẩn thận thì cuối cùng vẫn là mất nhiều hơn được, bỏ đi."
Tuyết đêm càng lúc càng lớn, bông tuyết trắng như lông ngỗng nhẹ nhàng bay xuống vườn, cùng tuyết đọng trên đất quyện vào nhau, như giọt nước vào biển, không thể phân biệt, cũng như hơn ba mươi người đã chạy thoát đó.
Tần Kham vẫn ngồi ở trong sân, gió lạnh thấu xương thổi vào mặt hắn ran rát, nhưng đầu óc lại tỉnh táo chưa từng có.
Bỗng nhiên nhớ tới phim ảnh tiền thế, trong phim nhân vật đại biểu cho hình tượng trí mưu như Gia Cát Lượng bất kể là do ai đóng, bất kể là vào mùa nào, cái quạt lông ngỗng là tuyệt đối không thể thiếu, thì ra cái quạt lông ngỗng này trừ để nghịch ra, quả thật cũng có tác dụng để đầu óc được bình tĩnh.
Các đốt ngón tay vô thức gõ xuống bàn trà, Tần Kham nhíu mày lẩm bẩm: "Bố cục như Đêm nay không ngờ vẫn để chúng chạy thoát non nửa, giết người phóng hỏa trong khu dân cư chợ tây thời cơ rất chuẩn, tâm kế sâu, thủ đoạn độc, khiến người ta thán phục. Hay cho một chiêu dương đông kích tây, từ đó cho thấy, trong Bạch Liên giáo tất nhiên có một nhân vật trí mưu, người này không đơn giản, có hắn ở sau lưng bày mưu tính kế, chẳng trách Thiên Tân Bạch Liên giáo dần dần thành khí."
"Hầu gia, bước tiếp nên làm gì?" Lý Nhị tiến lên một bước hỏi.
Tần Kham ngẩng đầu nhìn sắc trời, ngáp một cái thật to rồi xoa xoa mặt: "Bước tiếp theo. . . Đương nhiên là ngủ. Thức đêm không tốt cho da mặt, không chỉ không tốt đối với da của nữ nhân, đối với da của nam nhân cũng không tốt, đạo lý dễ hiểu như vậy mà các ngươi cũng không hiểu à? Nữ nhân xinh đẹp là ngủ mà có, nam nhân anh tuấn tất nhiên cũng là ngủ mà có."
"Hầu gia, thuộc hạ luôn cho rằng sự xinh đẹp của nữ nhân là được ngủ mà có..."