Thiên hộ Lôi Hồng không thể không có vài phần kính trọng đối với Tần Kham, hắn dần dần phát giác vị bách hộ thủ hạ này là phúc tinh của hắn, nếu sau khi tiệp báo đưa đến kinh sư, kinh sư mưu Chỉ huy sứ đại nhân luận công ban thưởng, hắn nhất định phải đề cử Tần Kham tiếp nhận chức vụ Thiên hộ của hắn, mà hắn, tất nhiên sẽ lên cao hơn, ít nhất cũng nên làm thiêm sự Nam trấn phủ ti gì đó, bởi vì trên tiệp báo, Tần Kham chính là dưới sự lãnh đạo anh minh của Lôi Hồng hắn, đánh thắng trận chiến gian khổ thảm thiết đó.
Vì thế sau khi trở lại Nam Kinh, Lôi Thiên hộ có chút thân thiết với Tần bách hộ, ba ngày hai lượt gọi Tần Kham đi ăn cơm uống rượu, trong ngôn ngữ không nói quan hệ trên dưới, trực tiếp xưng huynh gọi đệ, lời nói đầy ẩn ý, đơn giản là muốn kéo Tần Kham vào trận doanh của hắn, sau này đối đãi như tâm phúc.
Tần Kham cảm thấy có chút buồn cười, quân nhân đúng là quân nhân, phương thức lôi kéo của họ từ trong ra ngoài đều lộ rõ một cỗ ngây thơ chất phác, rất ngay thẳng, cũng như dỗ trẻ con"Ngươi theo ta thì ta sẽ cho ngươi nhiều đồ ăn ngon."
So sánh với sự nham hiểm của quan văn, Tần Kham cảm thấy Lôi Hồng đáng yêu hơn, tâm cơ nho nhỏ trong bụng liếc một cái là có thể nhìn thấu, giao tiếp với người như vậy không phiền phức, ngươi chỉ cần biết rằng biết hắn nghĩ gì, mình phải trả giá thế nào là đủ.
Cành oliu Lôi Hồng vươn ra Tần Kham không chút lo lắng nhận ngay.
Nếu đã lên làm Cẩm Y vệ, vậy nhất định phải tìm hậu trường cho mình, quan nhi không có hậu trường không có bối cảnh như Đỗ Hoành dù sao cũng là số ít, quan như vậy rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ bị cách chức, Tần Kham vẫn lấy Đỗ Hoành làm tài liệu phản diện, Đỗ Hoành làm thế nào, chỉ cần hắn làm ngược lại thì nhất định có thể thu hoạch được thành công cực lớn trong nhân sinh.
Ngược lại, tiểu công gia Từ Bằng Cử chỉ có thể coi hắn là hồ bằng cẩu hữu, huân quý tuy rằng có thể hoành tẩu trên đường, thấy ai không vừa mắt thì đánh, nhưng ở trên quan trường thì lại không giúp gì hắn được nhiều.
Hoạn Giặc Oa, ở Đại Minh sớm đã khiến cho người ta căm thù đến tận xương tuỷ, đặc biệt là gia đình phú quý vùng duyên hải Giang Nam và đông nam, đối với giặc Oa càng bất cộng đái thiên, đám súc sinh này trực tiếp tổn hại tới lợi ích bản thân của bọn họ.
Hiện tại Tần Kham thành anh hùng giết Oa, cho dù giết không được nhiều lắm, chỉ có mười hai tên, nhưng đối với những đệ tử công hầu không kinh lịch qua nhiều cảnh giết chóc mà nói, dĩ nhiên là anh hùng hiếm có.
Tần Kham mạc danh kỳ diệu phát hiện mình đã thành hot ở Nam Kinh.
Lôi Hồng mời khách, Từ Bằng Cử mời khách, một số công hầu tử đệ không quen biết cũng mời khách, giống như tiền của mọi người nhiều quá tiêu không hết, cố ý nhờ Tần Kham nể mặt họ mà tiêu hộ bớt.
Tần Kham rất muốn khiến cho bọn họ lỗ vốn, dù sao hắn còn nợ tiểu công gia năm ngàn lượng chưa trả, mỗi lần gặp hắn là chột dạ, loại cảm giác này rất không tốt, muốn ăn quỵt, nhưng lại cảm thấy loại hành vi này là rất vô liên sỉ, hiện tại hắn là anh hùng giết Oa, muốn trả tiền thật đấy....nhưng hắn lại muốn quỵt hơn.
Tần Kham cảm thấy có phải nên nghĩ biện pháp, quang minh chính đại quỵt khoản nợ này.
Vì thế mấy ngày sau, giới quyền quý của thành Nam Kinh lặng lẽ lưu hành một loại trò chơi đánh bạc, gọi là "Đấu địa chủ"
Bờ sông Tần Hoài, liễu rủ lả lướt, cảnh xuân tươi đẹp, cảnh đẹp lọt hết vào mắt, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Trong Ngũ Liễu đình là một mảng chướng khí mù mịt, bên trong truyền ra những tiếng ô ngôn uế ngữ làm du khách lui tới phải nhìn vào, sau khi nhận được cái trừng mắt của một đám ác phó ở bên ngoài thì các du khách vội vàng tránh đi.
"Con mẹ nó! Một đôi trứng muối vì sao lại to hơn đôi mười? Vì sao? Ai định ra quy củ thối này?"
Người lên tiếng là Từ Bằng Cử, hắn đã thua tới tái mặt rồi.
"Một đôi K. . . to hơn một đôi trứng muối của ngươi." Võ tĩnh bá Triệu Thừa Khánh lau mô hôi, sắc mặt cũng không dễ nhìn hơn Từ Bằng Cử là bao: "Ký hiệu này vì sao đọc là "K"? Quá khó nhận biết.
Tần Kham ngồi ở cuối cùng, sắc mặt của hắn là vui sướng nhất, rất rõ ràng, hắn là người thắng lớn.
"Ngươi để ngang nó mà xem, có giống nhữ nhân dạng háng không? Ngươi gọi nó là chân thối ta cũng không phản đối." Tần Kham cười tủm tỉm nói.
Từ Bằng Cử và Triệu Thừa Khánh ngẩn người, sau khi quan sát cẩn thận thì lộ ra nụ cười dâm đãng nam nhân đều hiểu.
Quan trọng là. . ." Tần Kham khí định thần nhàn ném ra một đôi bài: "Đôi Át của ta có thể ăn được chân thối của ngươi."
"Ta là đôi 2." Từ Bằng Cử vung bài, khí thế vẫn rất ương ngạnh.
Tần Kham buông tay, cười nói: "Ngại quá, bài của ta ra rồi, các vị, đa tạ. . ."
Hai người ngơ ngác nhìn nhau một lát, lấy ra trù phiến tính bạc.
"Tiểu công gia, ba mươi ba ván rồi, tổng cộng nợ ta bao nhiêu?"
Từ Bằng Cử bấm tay tính toán: "Mỗi bán thua một trăm lượng, ba mươi ba ván chính là... ba trăm ba mươi ba lượng?"
Tính xong thì ngẩn ra, Từ Bằng Cử mặt đầy kinh hỉ vỗ bàn: "Thua tới đũng quần của ta sắp ướt rồi, thì ra chỉ thua có hơn ba trăm lượng, ha ha, chơi tiếp."
Tần Kham ngơ ngác nhìn hắn, im lặng không nói gì.
Từ Bằng Cử bị hắn nhìn cho có chút không tự nhiên, lại bấm tay tính lại một lượt, tiếp theo thì ưỡn ngực tự tin nói: "Ba trăm ba mươi lượng, không đúng à?"
Tần Kham thở dài nói: "Tiểu công gia, rốt cuộc là ai tặng cho ngài khí phách và trí tuệ thế?"
Vận may như phong thủy, không thể
Vận may của Tần Kham tiếp theo như rơi vào hố phân, thối tới không thể thối hơn được nữa, để không cho mình nợ nhiều, Tần Kham đành phải lâm thời sửa đổi quy tắc, -- cũng có thể nói là rất bậy bạ.
"Một lá 10!"
" Một đôi 6!"
"Hai lá có thể ăn một lá à?"
"Đương nhiên có thể ăn, hai lá 6 cộng lại bằng bao nhiêu?"
"12."
"12 không lớn hơn 10 à?"
"Lớn hơn."
"Thế ngươi còn có ý kiến gì?"
"Không có."
"Tiếp tục, đánh bài phải tuân thủ quy tắc, trên chiếu bạc không quản ngươi có thân phận gì." Tần Kham đứng trên điểm cao đạo đức đúng lý hợp tình giáo huấn hai vị quyền quý, hắn có quyền giải thích trò chơi, vậy có sửa đổi nó cũng chẳng sao.
Không thể không nói, chơi bài với người như thế quả thực là kiếp số trong mệnh của hai vị quyền quý. Thế nhưng hai vị quyền quý đắm chìm trong lạc thú mới lạ của trò Đấu địa chủ tới không thể tự kềm chế được, hồn nhiên không cảm thấy mỗi ván bài họ đều thua rất oan uổng.
Từ Bằng Cử tức giận, rất rõ ràng, bài của hắn không tốt
"Một trăm lượng thì một trăm lượng, thắng thua có lý gì, chúng ta đánh lớn đi! Ngươi thắng, năm ngàn lượng nợ ta đó coi như xí xáo, ta thắng thì ngươi nợ ta một vạng lượng."
"Tiểu công gia, năm ngàn lượng ta nợ đó sớm đã xong rồi." Tần Kham không nhịn được nhắc nhở hắn.
Từ Bằng Cử khựng lại, hét lớn: "Ta thắng, ngươi nợ ta năm ngàn lượng, ngươi thắng, tùy ngươi nói ra yêu cầu gì, ta tuyệt không đổi ý!"
Đây quả thực là một con lợn béo đâm đầu vào để Tần Kham tùy tiện giết.
"Ta muốn nhà lớn, nha hoàn xinh. Nhà phải lớn, nha hoàn phải xinh, đương nhiên, nhà cũng phải đẹp." Tần Kham không cần nghĩ ngợi thốt ra ngay, đây là lý tưởng mà hắn mãi chưa thực hiện được.
Từ Bằng Cử nhíu mày: "Xinh? Song sinh giống hết nhau? Thế này hơn khó. Thôi! chơi một ván, ta nếu thua thì đảm bảo sẽ làm cho ngươi!"
Từ Bằng Cử cuối cùng lật bàn mà đi, hầm hầm đặt mua nhà lớn và nha hoàn xinh cho Tần Kham.
"Lần sau chơi bài với ngươi nếu thua, ta tự chặt hai tay." Đây là câu cuối cùng Từ Bằng Cử ném lại.
Tần Kham nhìn hai vị quyền quý rời đi, thở dài, trong mắt tràn ngập nét cười.
"Với chỉ số thông minh như thế, ngươi dù là Quan m ngàn tay thì cũng không đủ để chặt."
Tay phải thò vào trong ống tay, giữa hai ngón tay rất thần kỳ xuất hiện một lát 3 không biết giấu bao lâu rồi, vung tay, bài bay theo gió.