Khoa chính quy Lạc Thành là trường học ưu tú nhất trong nước, mặc dù thành tích của Lê Sơ xuất sắc, nhưng muốn thi vào cũng không dễ dàng.
Ngày nhìn thấy tin trúng tuyển, cô không nhịn được kích động, gọi điện thoại cho Phó Tự Trì.
Sau khi Phó Tự Trì đến Lạc Thành, bọn họ rất ít liên lạc, có lúc một tháng cũng không gọi điện thoại một lần.
Sau khi gọi điện thoại, cô còn kịp nói gì, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người đàn ông: "Đang bận, đừng quấy rây tôi."
Trái tim Lê Sơ cũng lạnh đi theo.
Kỳ thật hết thảy cô đã sớm phát hiện.
Chỉ là cô ấy đã tự lừa dối mình.
Bên ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, bầu trời xanh biếc hôm qua bị nước mưa gột rửa, hiện tại chỉ lộ ra trong vắt, bên tai cô truyền đến âm thanh vui cười tức giận của các học sinh dưới lầu.
Lê Sơ hạ quyết tâm cúp điện thoại, cố gắng chống đỡ cảm xúc hoàn toàn sụp đổ, nước mắt nóng bỏng rơi xuống. Cô dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt, nhưng nước mắt lại giống như một dòng nước suối, làm thế nào cũng không dừng lại được...
Từ hôm đó, cô xóa tất cả phương thức liên lạc của Phó Tự Trì, không liên lạc với anh nữa.
Giữa bọn họ thật giống như khách qua đường, chỉ là lóe lên trong cuộc sống của đối phương, không lưu lại được bất cứ thứ gì. Cô cho rằng cuộc đời này sẽ không bao giờ gặp lại người kia, không nghĩ tới sẽ dùng phương thức này mà dây dưa với nhau.
Đèn trong phòng khách đột nhiên sáng lên, đâm Lê Sơ không mở mắt ra được.
Từ Tử Khâm lau tóc, từ trong phòng tắm đi ra, thuận tay mở đèn phòng khách.
Bóng người ở lối vào khiến cô hoảng sợ, sau khi thấy rõ là Lê Sơ, cô thở phào nhẹ nhõm,"Sơ Sơ, cậu đã về rồi, sao không bật đèn?"
Lê Sơ nhíu mày, chậm rãi thích ứng với ánh đèn: "Vừa về đến nhà, còn chưa kịp bật đèn.”
Nhớ tới Từ Tử Khâm đưa cha mẹ cô đi khách sạn, Lê Sơ ném đi ánh mắt cảm kích,"Tử Khâm, cảm ơn cậu giúp mình đưa cha mẹ đi khách sạn."
Từ Tử Khâm oán trách cô một cái: "Cậu cũng quá khách sáo rồi đấy, chúng ta là quan hệ gì, đây chính là so với chị em ruột còn thân hơn!"
"Chờ khi cậu kết hôn mình còn muốn làm phù dâu." Trong mắt Từ Tử Khâm sáng lấp lánh, như là có sao rơi vào trong mắt của cô.
Nghe được hai chữ kết hôn, trái tim Lê Sơ trâm xuống, khóe miệng nhếch lên nụ cười chua xót.
Sự xuất hiện của Phó Tự Trì đã phá vỡ cuộc sống yên tĩnh vốn có của cô.
Trong lòng cô chờ đợi giây phút Phó Tự Trì nhất thời nổi giận, không bao lâu sau lập tức vứt cô ra sau đầu.
Bởi vì, Lê Sơ không bao giờ muốn trở lại bên cạnh anh nữa.
Bentley màu đen chạy trong bóng đêm, đường cong thân xe lưu loát sắc bén cắt qua bóng tối, giống như tia chớp xé rách màn đêm. Nửa giờ sau, xe dừng lại trước cửa quán bar.
Người đàn ông mặc âu phục màu đen từ trong xe bước xuống, cách ăn mặc của anh ta quá mức nghiêm cẩn, không hợp với quán bar ồn ào.
Phó Tự Trì luôn không thích những nơi hỗn loạn như vậy, cũng rất ít khi đặt chân, nhưng khi Thời Doanh gửi tin nhắn cho anh thì anh vẫn đồng ý.
Tiếng nhạc âm ầm xen lẫn tiếng cười đùa giữa nam nữ khiến Phó Tự Trì không nhịn được nhíu mày, mạnh mẽ đè nén suy nghĩ muốn xoay người rời đi.