Chỉ là không thể đợi đến sinh nhật của anh thì bọn họ đã chia tay.
Nếu biết người hôm nay mình gặp là Phó Tự Trì, cô tuyệt đối sẽ không mặc chiếc váy này.
Lê Sơ vì lần gặp mặt này, cố ý chọn quần áo đắt tiền là để xứng đôi với quán cà phê bình quân đầu người một ly latte giá một ngàn này. Nhưng những thứ này thoạt nhìn ở trong mắt anh có lẽ giống như chuyện cười vậy.
Bạn gái cũ mặc quần áo anh gửi yêu cầu anh cho cô ấy một vị trí.
Ngẫm lại cũng cảm thấy buồn cười đến cực điểm.
Quá chật vật, cũng mất mặt không chịu nổi.
Phó Tự Trì nhìn bộ dạng không muốn trao đổi của cô gái, nhớ tới cách đây không lâu cô còn đang hưởng thụ bữa trưa vui vẻ cùng cấp dưới, cảm giác tức giận dâng lên, giọng điệu cũng lạnh vài phần: "Lê tiểu thư cảm thấy cùng tôi uống trà chiều, một câu không nói có thể có được vị trí mà bao nhiêu người không cầu được sao?"
Nghe đối phương gọi cô là Lê tiểu thư, sắc mặt Lê Sơ dịu đi.
Xem ra Phó Tự Trì còn muốn nói chuyện với cô về triển lãm tranh.
Nhưng cô cũng biết, Phó Tự sớm muộn gì cũng có dự mưu, kẹt vị trí cũng là vì lợi ích trao đổi.
Dù sao thương nhân cũng không bao giờ làm ăn lỗ vốn.
Lê Sơ ngước mắt nhìn thẳng vào tầm mắt người đàn ông, lời nói chân thành: "Phó tổng, vị trí lần này đối với tôi mà nói rất quan trọng, hy vọng ngài có thể cho tôi một cơ hội." Ngữ khí của cô cũng không hèn mọn, ngược lại có thêm một tia không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Người đàn ông như cười như không nhìn cô, dường như không hài lòng với lời cô vừa nói.
Lê Sơ biết, đối phương đang đợi cô chủ động vén lá bài tẩy.
Lê Sơ cũng không vòng vo nữa/Phó tổng, hôm nay ngài hẹn tôi gặp mặt hẳn cũng không phải vì nghe vài câu thỉnh cầu của tôi, không bằng ngài nói thẳng điều kiện."
Ánh mặt trời xuyên thấu qua bức tường thủy tinh chiếu trên mặt người phụ nữ, mặt của cô vốn trắng nõn, bị ánh sáng chiếu vào lại càng sáng ngời hơn.
Phó Tự Trì thu hồi ánh mắt, bưng cà phê lên, không chút để ý nhấp một ngụm, hương vị tỉnh khiết hòa tan trên đầu lưỡi khiến tâm trạng tích tụ của anh cũng tiêu tan rất nhiều,Điều kiện lần trước tôi đưa ra, em đã nghĩ kỹ chưa?"
Sắc mặt Lê Sơ cứng đờ.
Tiếng bước chân phía sau từ xa đến gần truyền tới, rất nhanh đã đến trước mặt bọn họ.
Nhân viên phục vụ có tố chất vô cùng tốt bưng thức ăn tới, nói: "Đã quấy rầy rồi, đây là cà phê và bánh xốp trà xanh của ngài, mời hai người từ từ dùng."
Sau khi đặt đồ ăn xong, nhân viên phục vụ khom nửa lưng, nhẹ nhàng cúi người, lập tức hai tay ôm khay thức ăn rời đi.
Cà phê bốc hơi nóng, mùi thơm nồng nặc quanh quẩn trên chóp mũi, Lê Sơ lại không có tâm trạng thưởng thức chút nào. Ánh mắt cô dừng ở bánh xốp trên mặt bàn sứ đá cẩm thạch, đồ ngọt to bằng bàn tay, bày biện thập phần tinh xảo, một tâng bột trà xanh tinh tế mỏng manh rắc lên trên.
Cho dù là món tráng miệng cô thích, nhưng không phải cô gọi, cô sẽ không đụng vào.
Cô dời ánh mắt, nói: "Tôi cho rằng lần trước mình cự tuyệt cũng đã đủ kiên định."