Tất cả mọi người đang nhanh chóng bắt đầu khởi động, đông nghịt một đoàn, khí tức mãnh liệt, dâng trào hướng về bên ngoài quân doanh mà đi.
Xích Hỏa, Xích Long, Xích Uyên ba vị lão đạo trước tiên tìm được Giang Thạch.
"Giang Thạch, một hồi ngươi cần phải cẩn thận, đại chiến sắp bắt đầu, rất có thể Dương Hồng Thiên còn có thể để ngươi tiếp tục xung phong!"
Xích Hỏa lão đạo ngưng trọng nói nhỏ.
Thiên phú của Giang Thạch cao như thế, lại có Tinh Thần Vẫn Thiết trong tay, lúc hai quân giao phong, tuyệt đối là sát khí cực lớn.
Dương Hồng Thiên không có khả năng để một sát khí như vậy mà không cần!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hồng Cân Quân bên kia cũng không phải kẻ ngốc.
Lần trước thảm bại dưới tay Giang Thạch, bọn họ đã biết sự lợi hại của Giang Thạch.
Lần này nếu lại nhìn thấy Giang Thạch xuất hiện, nhất định sẽ trọng điểm mà chiếu cố Giang Thạch.
Cho nên độ nguy hiểm của Giang Thạch bên này tất nhiên sẽ tăng lên thật lớn.
Giang Thạch nhíu mày, cưỡi trên chiến mã, nhìn đám người đông nghịt phía trước, đột nhiên nói: "Trưởng lão, một hồi nếu ta cứ rời đi như vậy sẽ như thế nào?"
-Cứ như vậy rời đi?
Xích Hỏa, Xích Long, Xích Uyên ba tên lão đạo sắc mặt kinh ngạc, rất nhanh hiểu được ý nghĩ của Giang Thạch, đều là hít vào một hơi, vội vàng nhanh chóng nhìn về phía bốn phương, phòng ngừa bị người khác nghe được.
"Ngươi muốn trực tiếp chạy trốn?"
Xích Long lão đạo thấp giọng hỏi.
Giang Thạch bình thản nhìn hắn một cái, cũng không nhiều lời.
Để tay lên ngực mà nói, tại bên trong hai quân giao phong, hắn nếu thừa dịp loạn cục rời đi, tuyệt đối không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản hắn, hơn nữa trước đó thời điểm ở Tam Hạ trấn, hắn cũng có thể trực tiếp rời đi.
Bất quá làm như vậy, tuyệt đối sẽ hãm Chân Võ quan vào trong bất nghĩa.
Chân Võ Quan trong khoảng thời gian này đối xử với hắn còn không tệ, hắn không đành lòng nhìn Chân Võ Quan bởi vì chuyện của mình mà bị diệt môn.
Nhưng bây giờ thời khắc đại quyết chiến sắp tới, hắn không nắm chắc tâm tư của Dương Hồng Thiên, không biết chờ đại quyết chiến qua đi, Dương Hồng Thiên lại đối phó chính mình như thế nào.
Cho nên phương pháp tốt nhất chính là thừa dịp hỗn loạn trực tiếp rời đi.
Vốn hắn cho rằng đại quyết chiến còn phải đợi thêm một đoạn thời gian, chính mình cũng có thể ở trong quân tiếp tục cẩu thêm một đoạn thời gian.
Nhưng bây giờ thời gian không đợi người, đại quyết chiến nhanh như vậy đã tới, nhiễu loạn rất nhiều kế hoạch của hắn.
Bây giờ thông tri Chân Võ Quan Tri một tiếng, đơn giản là để cho Chân Võ Quan có chuẩn bị tâm lý.
Như vậy khi mình thừa dịp loạn lạc mà rời đi, bọn họ cũng sẽ không ngốc hồ hồ ở tại chỗ chờ chết.
-Ngươi đào tẩu chỉ sợ Xích Diễm quân sẽ lập tức ra tay tiêu diệt Chân Võ Quan của ta.
Xích Hỏa lão đạo sắc mặt biến ảo.
-Trưởng lão, cho dù ta không đi, các ngươi cho rằng Dương Hồng Thiên sẽ buông tha Chân Võ Quan?
Giang Thạch hỏi.
Trong khoảng thời gian này hắn cũng ít nhiều hiểu được quan hệ vi diệu giữa Xích Diễm quân cùng các đại giang hồ môn phái.
Lấy thủ đoạn của Dương Hồng Thiên, sau khi bình định kẻ thù bên ngoài chỉ sợ lập tức sẽ đến phiên các đại môn phái.
Ba vị trưởng lão nhất thời nhíu mày, lâm vào đau khổ suy tư.
Đúng lúc này!
Phía trước đột nhiên truyền đến từng trận tiếng hét lớn.
-Giang giáo úy, tổng binh có lệnh, để ngươi nhanh chóng vào vị trí!
Giang Thạch nhìn thoáng qua, mở miệng nói: "Trưởng lão, ta đi trước.’’
Hắn trực tiếp thúc giục chiến mã, chạy tới hướng phía trước.
Ba vị trưởng lão liếc nhau, lập tức than nhẹ, cười khổ.
···
-Giang Thạch đã vào vị trí chưa?
Dương Hồng Thiên trên chiến mã bình tĩnh hỏi.
-Hồi tổng binh, đến nơi rồi.
Một vị thiên tướng quay đầu nhìn lại, ôm quyền nói.
-ân, Hạ Long Hải, Hùng Khai Sơn, hai người các ngươi đi nhìn hắn!
Dương Hồng Thiên mở miệng.
-Vâng, tổng binh!
Hạ Long Hải ôm hai quyền, trầm giọng mở miệng, sau đó lập tức quay đầu ngựa, chạy như bay về phía Giang Thạch.
Hùng Khai Sơn trong lòng cười khổ, cũng chỉ đành nhanh chóng đi theo.
Giang Thạch trở lại vị trí giáo úy tiên phong của mình,
Rất nhanh nhướng mày, phát giác được Hạ Long Hải cùng Hùng Khai Sơn đi thẳng tới.
Khi thấy hai người nhắm mắt theo đuôi đi theo bên cạnh hắn, trong lòng hắn nhất thời bật cười.
Xem ra Dương Hồng Thiên quả nhiên vẫn để tâm chỗ hắn.
Lần trước hắn ở trấn Tam Hạ vi phạm mệnh lệnh của Dương Hồng Thiên, phỏng chừng đã chôn xuống một cây gai trong lòng Dương Hồng Thiên.
Bất quá hắn lại không nói một lời, tiếp tục đi theo đội ngũ xuất phát.
Lộ trình ba trăm dặm, đại quân trực tiếp lao nhanh chừng một ngày.
Lúc bọn họ vừa tiếp cận Vân Hương tự, thám mã của Hồng Cân quân đã sớm phát hiện ra bọn họ, trước tiên nhanh chóng hồi báo.
-Dương Hồng Thiên tiểu nhi rốt cục đã tới sao?
Trong chùa miếu, Triệu Thiên Long ngữ khí âm lãnh, mắt nhìn một tấm bản đồ trước mắt, vỗ bàn, cười lạnh nói: "Rất tốt, ta muốn để Vân Hương tự trở thành táng địa của hắn!"
-Thủ lĩnh, Xích Diễm quân cách đây không tới năm mươi dặm đường!
Một vị nhân sĩ giang hồ nói.
-Truyền lệnh xuống, toàn quân lập tức chuẩn bị.
Triệu Thiên Long nói.
"Thủ lĩnh, tên gia hỏa đánh bại sư đệ ta cướp đi Tinh Thần Vẫn Thiết cũng ở chỗ này đi? hắn là người nào, một hồi ngươi chỉ cho ta xem, ta muốn tự mình giết hắn!"
Bên cạnh có một hán tử cực kỳ hùng tráng, thanh âm trầm thấp như chuông hồng.
Thân thể của hắn cũng cao ngoài hai thước, khí tức cuồng dã, đầu đầy tóc dài đen nhánh rậm rạp, toàn thân cơ bắp nổi lên, làn da tựa như đồng cổ, cả người tràn ngập lực lượng nói không nên lời.
Chính là sư huynh của Dương Liên hắn mời tới từ Thiên Hổ Sơn, Tống Kim Cương.
Người cũng như tên, lực lớn vô cùng, có thể so với kim cương.
Binh khí của hắn chính là một thanh Hắc Thiết Đại Hoàn Đao nặng chín mươi sáu cân!
Tống huynh đệ không cần gấp gáp, Giang Thạch có Tinh Thần Vẫn Thiết trong tay, lại lực lớn vô cùng, tùy tiện khiêu chiến, tất nhiên sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Triệu Thiên Long cười lạnh, nói: "Lát nữa hãy xem kế sách của ta.’’
Hả?
Tống Kim Cương nhíu mày.
"Ta đã sớm vì Dương Hồng Thiên chuẩn bị tốt một kế, có thể nhất cử đem bắt được tướng lĩnh của bọn hắn, chỉ cần bắt được Dương Hồng Thiên, Giang Thạch kia tự nhiên cũng trốn không thoát!"
Triệu Thiên Long nói.
-Đã như vậy, ta đây liền nhìn xem Triệu thủ lĩnh có kế sách gì?
Tống Kim Cương trầm giọng mở miệng.
Một đám người rất nhanh rời căn phòng, đi ra ngoài.
···
Xích Diễm quân bên này đang nhanh chóng tới gần.
Thám mã Dương Hồng Thiên phái đi cũng từ phía trước trở về, không ngừng báo cáo tình huống của Vân Hương Tự.
-Hồi bẩm tổng binh, Hồng Cân quân đã phát hiện chúng ta, đang dốc toàn lực bày ra trận hình!
Một vị thám mã mở miệng quát.
"Đã biết, xem ra Triệu Thiên Long tà tâm bất tử, còn muốn cùng ta quyết đấu, truyền lệnh đi xuống, đại quân chia làm ba đợt, trình ba cái phương hướng bọc đánh Vân Hương tự cho ta!"
Triệu Thiên Long thản nhiên nói.
-Vâng, tổng binh!
Vị thám mã kia lập tức phi ngựa chạy băng băng, trong miệng kêu to, truyền đạt ý tứ của Triệu Thiên Long.
Nhất thời toàn bộ đại quân lại nhanh chóng khởi động, bắt đầu nhanh chóng phân lưu.
Không lâu lắm.
Dương Hồng Thiên dẫn người rốt cục chạy tới cách Vân Hương tự không xa, thấy được Hồng Cân quân đông nghịt phía trước, đầu người nhốn nháo, vô biên vô hạn, cũng không biết có bao nhiêu người, đầu đội khăn đỏ, tay cầm đại đao, trường thương, ánh mắt lạnh thấu xương, nhìn về phía trước.
-Tổng binh, xem ra trong khoảng thời gian này Triệu Thiên Long lại chiêu mộ không ít người.
Trương Sơn cười lạnh, nhìn về phía đối diện.
-Đám ô hợp mà thôi, cho dù chiêu mộ nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì?
Dương Hồng Thiên cười nói:
- Một khi chiến mã xung phong, tất nhiên sẽ loạn thành một đoàn.
Người bên cạnh nhất thời liên tục gật đầu, lộ ra khinh thường.
-Dương Hồng Thiên tiểu nhi!
Bỗng nhiên, một tiếng rống chói tai như sấm sét trên mặt đất truyền đến từ phía trước, cuồn cuộn điếc tai, khiến cho tất cả mấy chục vạn người trong hai quân đều có thể nghe rõ ràng.
Chỉ thấy Triệu Thiên Long một thân giáp trụ màu đỏ, áo choàng màu đỏ, cầm trong tay một cây trường thương thô to, uy vũ mà ra, đại thương trong tay nhắm thẳng Dương Hồng Thiên.
-Phản tặc làm càn!
Trương Sơn giận tím mặt, dẫn đầu nhóm người đi ra, mở miệng hét lớn.
-Hắc hắc hắc......
Triệu Thiên Long lộ ra cười lạnh, nói: "Phía trước hai quân, Dương Hồng Thiên, ngươi chẳng lẽ sợ hay sao, lại để cho tiểu nhân đi ra thay ngươi lên tiếng?"
-Triệu Thiên Long tiểu nhi, hôm nay đã là tử kỳ của ngươi, ngươi còn muốn giở trò gì nữa?
Dương Hồng Thiên giọng nói lãnh đạm, thúc ngựa tiến lên, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía Hồng Cân Quân đông nghịt, thanh âm trong suốt điếc tai, mở miệng quát:
"Các vị, ta biết rõ các ngươi đều là bị buộc bất đắc dĩ, lúc này mới trở thành phản tặc, nhưng hôm nay bổn soái nguyện ý lại cho các ngươi một cái cơ hội sửa sai làm người, chỉ cần các ngươi cam nguyện buông binh khí xuống, bổn soái tuyệt đối tha cho các ngươi không chết, không chỉ có như thế, sau đó còn phân ruộng đất cho các ngươi, để cho các ngươi trọng quy ruộng điền, nhưng một khi khăng khăng một mực, đại binh của ta đi qua, các ngươi chắc chắn chết không toàn thây!"
Hồng Cân Quân bên này lập tức nhanh chóng bắt đầu khởi động.
Không ít người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng kinh nghi.
Triệu Thiên Long giận tím mặt.
Dương Hồng Thiên lại ở trước mặt hắn, ý đồ xúi giục thủ hạ của hắn!
Tuyệt đối không thể để cho Dương Hồng Thiên thực hiện được, nếu không còn chưa chiến đấu, chính mình đã dẫn đầu thảm bại!
-Dương Hồng Thiên tiểu nhi, có dám cùng ta quyết một trận tử chiến không?
Triệu Thiên Long đột nhiên hét lớn, giống như sét đánh, nói: "Hôm nay ân oán ta và ngươi, đừng liên lụy bộ hạ, nếu có thể thắng trường thương trong tay ta, Hồng Cân Quân cam nguyện đầu hàng, Dương Hồng Thiên tiểu nhi, đi ra!"