Ngu Yên càng nghe càng cảm thấy mình nghĩ không sai, nếu nàng được tìm thấy trong hồ sen thì cái hồ đó là điểm chung của hai thế giới, như vậy chắc chắn là có liên quan đến nó.
Vì vậy tối hôm qua nàng mới mặc váy ngủ vào, nhân lúc mọi người không chú ý đã chạy ra ngoài và nhảy xuống hồ một lần nữa. Nhưng mà kết quả lại giống như ban ngày, nàng ngoi lên khỏi mặt nước, phát hiện mình vẫn còn ở đây.
Là không đúng thời điểm sao?
Ngu Yên càng nghĩ càng thấy đau đầu, nhắm mắt lại, cố gắng ngủ tiếp.
Nhưng lúc này, cái bụng không thể kiềm chế mà kêu lên ầm ĩ.
Lúc này nàng mới nhớ tới, cả ngày hôm qua, mình đã không ăn bất cứ thứ gì.
Cũng không thể chết đói ở nơi quỷ quái này được. Ngu Yên ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định thức dậy.
Thị nữ bên cạnh nhìn thấy Ngu Yên ngồi dậy, liền lộ ra vẻ mừng rỡ: "Vương phi dậy rồi?"
Nàng tên là Bích Duyên, nhìn qua tầm mười mấy tuổi, từ hôm qua đến giờ, nàng đều ở bên cạnh hầu hạ Ngu Yên.
Ngu Yên đáp lại một tiếng.
Bích Diên vội vàng bưng tới một chậu nước, hầu hạ Ngu Yên rửa mặt.
Ngu Yên bắt đầu tìm hiểu về điều kiện sống ở nơi này.
Không có kem đánh răng và bàn chải đánh răng, chỉ có thể súc miệng bằng nước muối. Nhưng sau khi súc miệng, Bích Diên đã đưa tới một đĩa lá thơm nhỏ, nói rằng sau khi nhai có thể làm cho hơi thở trở nên tao nhã. Ngu Yên tò mò nhai thử, cảm thấy mùi vị cũng không tệ.
Còn có nhà vệ sinh.
Bồn cầu ở đây là một cái thùng, người ta ngồi lên đó giải quyết, sau đó người hầu lấy nó ra rồi đổ ra ngoài. Giấy vệ sinh đương nhiên là không có, vật thay thế là một tấm vải lụa mới tinh, trắng tuyết sạch sẽ, hoa văn tinh tế. Nhìn nó, ngay cả một người thường không có khái niệm khi tiêu tiền như Ngu Yên, cũng cảm thấy lương tâm hổ thẹn vì lãng phí.
Không chỉ có như vậy, Bích Diên còn định tự tay lau chùi giúp Ngu Yên. Ngu Yên bị dọa sợ nhảy cẫng lên, lập tức bảo nàng ta đi ra ngoài, không cho phép vào.
"Các ngươi bình thường đều làm như thế à?" Ngu Yên nghi hoặc hỏi Bích Diên, "Súc miệng thì nhai lá thơm, đi vệ sinh thì dùng vải lụa?"
Bích Diên mỉm cười, nói: "Em thân là nô tỳ, ở đâu ra mà dùng được. Những thứ này đều là những thứ đắt tiền chỉ có Vương phi mới có thể sử dụng."
Ngu Yên hiểu rõ điều đó, bỗng nhiên nghĩ đến Tiêu Hoàn.
"Điện hạ cũng như vậy sao?" Nàng liếc nhìn Bích Diên, bí mật vặn hỏi: "Đi vệ sinh cũng có người hầu hạ?"
"Chuyện này em không biết." Nhắc đến Tiêu Hoàn, mặt của Bích Diên bỗng đỏ bừng, "Nhưng mà, trong nhà của các quý tộc bình thường đều có rất nhiều thị nữ, cũng không có gì kỳ quái khi vài người hầu hạ đi vệ sinh."
Ngu Yên tưởng tượng một chút, thầm nghĩ, chà chà...
Bích Diên thấy Ngu Yên không nói lời nào, thận trọng hỏi: "Vương phi không vui sao?"
Ngu Yên hoàn hồn, nở nụ cười: "Chỗ nào không vui. Đúng rồi, những chuyện lúc trước ta đều không nhớ rõ, lai lịch nhà ta là gì? Cha mẹ ta là ai? Em biết bao nhiêu thì nói bấy nhiêu, cứ nói cho ta biết."
Dù chưa biết làm thế nào để trở về, nhưng Ngu Yên không phải là người bi quan.
Mọi thứ đều có hai mặt, mỗi khi gặp khó khăn, nàng luôn có thể tìm thấy cửa sổ khi ông trời đóng cửa.
Vì tất cả mọi người đều nghĩ rằng nàng là vị Vương phi kia, bản thân cũng chỉ có thể tạm thời ở lại nơi này, nên việc tìm hiểu chi tiết là rất cần thiết.
Trước đây nàng đã từng suy đoán, dựa trên những dấu hiệu khác nhau cho thấy, vị Vương phi này không phải là người bình thường. Không ngờ sau khi nghe lời kể của Bích Diên, nàng nhận ra rằng, đâu chỉ là không được chào đón, quả thật là xui xẻo. Khi còn nhỏ mắc phải bệnh tật, lớn lên cả gia đình bị giết, cả đời bị giam trong sân, chẳng khác gì nhà tù.
Ngu Yên vừa ăn điểm tâm vừa lắng nghe, trong lòng than thở, đây mà là Vương phi cái gì, đây là heo đợi làm thịt trong chuồng thì đúng hơn.
Nhưng Ngu Yên lại rất tò mò đối với vị vương phi chân chính này.
Người tên là Đằng Huệ kia, theo phản ứng của mọi người xung quanh, Ngu Yên biết nàng ta nhìn rất giống mình.