“Vương Quảng Lăng trở về rồi?” Kỷ Thị ngạc nhiên: “Không phải nói là hai ngày sao?"
Thái hậu nhìn về phía kia, chậm rãi uống một ngụm trà, không lên tiếng.
Hoàng đế sức khỏe không tốt, vui chơi trong điện Lăng Ba nửa ngày đã rất mệt mỏi.
Chạng vạng tối, khách khứa tan bớt, chỉ có Viên Thái hậu, Chu Quý nhân và ba vị Hoàng tử ở cùng Hoàng đế đi ăn tối.
Lương Vương chơi một trận xúc cúc (cách gọi bóng đá thời cổ đại), tắm rửa xong tinh thần sảng khoái.
Chu Quý nhân nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Mà Trần Vương vừa được người của Nguyên Hoàng hậu tìm về đang ngồi trên ghế, bộ dạng hoàn toàn thờ ơ.
"Đằng Thị thế nào rồi?” Đầu tiên Hoàng đế hỏi Tiêu Hoàn: "Tìm thái y xem qua chưa?"
"Thái y xem rồi.” Tiêu Hoàn nói: “Chỉ là chịu sợ hãi một chút, cũng không có chuyện gì.”
Hoàng đế khẽ gật đầu.
“Không có chuyện gì xảy ra là tốt rồi.” Chu Quý phi nhẹ ôm ngực, niệm Phật nói: “Thiếp hôm qua nghe chuyện này suýt chút nữa đổ bệnh.” Sau đó nhìn Tiêu Hoàn đầy quan tâm: "Tử Chiêu gần đây chắc mệt lắm, có vẻ gầy đi nhiều."
Thái hậu nhìn nàng ta giả vờ, trong lòng có chút khinh thường.
Sau khi Vương Tiệp Dư chết, Tiểu Hoàn năm đó vẫn còn nhỏ, sống trong cung điện Chu Quý nhân một thời gian. Chu Quý nhân đối xử với hắn trên danh nghĩa, cũng coi là có chút công lao dưỡng dục.
Nhưng mà, Viên Hoàng Hậu biết rằng lúc đó nàng ta không can tâm tình nguyên. Bởi vì năm đó Trương Quý Phi rất ghét Vương Tiệp Dư, cực kỳ hận Tiêu Hoàn, cho nên Chu Quý nhân cũng gặp rắc rối. Không lâu sau đó, nàng ta lấy lý do cơ thể không thoải mái đuổi Tiểu Hoàn đi.
May mắn thay, vào thời điểm đó, phủ Quảng Lăng Vương của Tiêu Hoàn đã xây dựng xong, Hoàng đế dứt khoát bảo hắn chuyển ra khỏi cung, từ đó sống ở phủ Quảng Lăng Vương.
Lúc đó không chút từ ái, bây giờ lại nối lại giả vờ thân thiết.
"Như này là xem thường Tử Chiêu rồi. Tử Chiêu ở phía Bắc Trường Thành rong ruổi nghìn dặm cũng không sợ, chút nắng nhẹ này thì đã là gì." Viên Thái hậu không nhanh không chậm nói, cười với Tiểu Hoàn: "Quay về là tốt rồi, thiếp trước đó không yên, còn nói với bệ hạ phái thêm người đi xem một chút."
Tiêu Hoàn nói: "Cám ơn Trung Cung, Vương Phi chỉ bệnh nhẹ mà thôi."
Lương Vương nhìn hắn, nhấp một ngụm trà.
Lúc này nghe thấy tiếng người cười.
Trần Vương nhìn Tiêu Hoàn với vẻ mặt quái lạ: "Ngươi đối xử thâm tình với con ngốc kia, người không biết còn không nghĩ rằng nàng ta họ Đằng."
Khi những lời này nói ra, ngay cả nụ cười trên mặt Thái hậu cũng hơi cứng lại.
Vẻ mặt của Hoàng đế nhìn Trần Vương tối sầm lại.
Tiêu Hoàn không hề tức giận, nói: "Chuyện của Đằng Thị, đệ đã bẩm báo với phụ hoàng. Nếu đã là phu thê kết tóc, tất nhiên sẽ phải chăm sóc nhau."
“Tử Chiêu nói rất đúng.” Thái hậu mỉm cười: “Tử Chiêu biết lễ trọng nghĩa, thiên hạ không ai không khen ngợi."
Nói xong, nàng nhìn nhìn Trần Vương với một ánh mắt hằn học.
Trần Vương nhấp một ngụm rượu không quan tâm.
"Phụ Hoàng!” Lương Vương lúc này mới nói: “Hộ vệ theo hầu phụ hoàng Đông tuần, nhi thần và Bắc Quân Trung Hầu - Trịnh Khâm đã thảo luận hai ngày nay, bước đầu đã phác thảo xong. Đây là danh sách, mời phụ hoàng xem qua."
Nói xong, hắn yêu cầu đưa danh sách trình lên.
Hoàng đế cầm lấy, thấy bên trên ghi chi chít tên.
Hắn cẩn thận quan sát, Chu Quý nhân bên cạnh cũng quan sát, thấy bên trên không có gì kì lạ thì trong lòng dần dần nhẹ nhõm.
Việc thủ vệ bên cạnh Hoàng đế, luôn được giao người thân tín nhất sắp xếp. Sau khi quyết định đi Đông tuần, Chu Quý nhân đã phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được hắn giao lại chuyện này cho Lương Vương.
Lần này đi Đông tuần, triều đình và dân chúng đều theo dõi. Chỉ cần không có sai sót, thì năng lực của Vương Lương sẽ được Hoàng thượng và mọi người công nhận, là thời điểm tuyệt vời để tích lũy nhân vọng.
“Nếu nói về việc thống lĩnh quân đội và thị vệ, Tử Chiêu mới là người lành nghề.” Lúc này Viên Hoàng hậu nói: "Hay là thánh thượng đưa danh sách này cho Tử Chiêu xem qua một chút?"
Những lời này vừa dứt, khoé môi của Chu Quý nhân nhếch lên một nụ cười.
Tuy nhiên, Lương Vương nói: “Trung Cung nói rất đúng.”
"Đệ cảm thấy không cần thiết.” Hắn nói: "Đệ đã rời khỏi Kinh bảy năm rồi, hầu hết không còn nhớ cấm vệ trong cung nữa, hoàng huynh rất quen thuộc với chuyện trong cung, hoàng huynh lựa chọn nhất định là nhân tài xuất chúng trong cấm vệ."
Nghe vậy, Chu Quý nhân khá hài lòng.
Hoàng đế cũng gật đầu nhìn Lương Vương: "Chuyện này giao cho con, tự mình quyết định tất cả đi."
Màn đêm buông xuống, ăn tối xong, Hoàng đế kêu mọi người trở về cung, chỉ để lại Tiêu Hoàn.
Cả Chu Quý nhân và Lương Vương đều ngoan ngoãn hành lễ lui xuống.
Nguyên Hoàng hậu có vẻ không vui khi nhìn thấy Tiêu Hoàn đi cùng Hoàng đế vào đình viện.
Lại nhìn Trần Vương, chỉ thấy ánh mắt hắn đang không ngừng quan sát một cung nữ diện mạo xinh đẹp.
Nguyên Hoàng hậu tức giận khôn nguôi, ra lệnh cho Trần Vương theo nàng về cung.
Trần Vương nhìn Nguyên Hoàng hậu, cực kỳ không vui nhưng chỉ có thể nghe theo.
“Mẫu thân lại không vừa ý chuyện gì.” Trở về cung, Trần Vương nói.
"Ngươi không biết ta không vừa ý chuyện gì sao?” Nguyên Hoàng hậu nhìn hắn chằm chằm: "Hôm nay ngươi đi đâu vậy?"
Trần Vương biết rằng mình sẽ bị hỏi tới chuyện này, mỉm cười, tự mình rót một tách trà cho Nguyên Hoàng hậu: "Nhi thần chỉ đi giải trí chút thôi, nhất thời quên mất giờ giấc, mẫu hậu cần gì vì chuyện này mà ầm ĩ."
"Giải trí?” Viên Hoàng hậu càng tức giận, mắng: “Hôm nay tất cả trọng thần, con cái quý tộc đều ở đây, Lương Vương tự mình lên sân chơi xúc cúc thì không nói, đến Quảng Lăng Vương đều biết trở về ở bên thánh thượng! Ngươi thì hay rồi, lẽ nào đi đấu gà còn quan trọng hơn Hoàng vị của ngươi à?"