WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Một Đêm Thành Hoan: Tổng Tài Tà Ác Xấu Xa

Chương 37: Điên cuồng trong xe (1)

Chương 37: Điên cuồng trong xe (1)



- Vô vị!

Sở Tây Hàng liếc mắt nhìn Mạc Tiểu Lâu đưa ra chủ ý quỷ quái này trước tiên, ôm lấy vòng eo nhỏ của Lâm Phỉ Phỉ, đứng dậy, thản nhiên nói:

- Các cậu muốn chơi thì chơi đi, tôi không chơi với các cậu được, đi trước đây.

Nói xong, ôm lấy Lâm Phỉ Phỉ đi đến cửa phòng bao riêng.

- Này, Sở Tây Hàng, cậu đừng có nhỏ mọn như vậy được không? Chẳng lẽ lần này cậu thật lòng đấy à?

Mạc Tiểu Lâu rất kinh ngạc nhìn Sở Tây Hàng. Cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lâm Phỉ Phỉ. Trong lòng cậu ta không thể không thừa nhận, Lâm Phỉ Phỉ là cô gái khác với những cô gái mà bình thường cậu gặp. Trên người cô có một khí chất sạch sẽ thanh khiết, khiến người ta không nỡ khinh nhờn.

Sở Tây Hàng căn bản không thèm để ý đến tiếng gọi của Mạc Tiểu Lâu, anh mở cửa, cùng Lâm Phỉ Phỉ bước ra ngoài.

Khóe môi Hứa Thần nở nụ cười vui vẻ. Xem ra, lần này Sở Tây Hàng làm thật rồi.

Sắc mặt Triệu Dã Thành càng lúc càng lạnh. Nhìn Lâm Phỉ Phỉ kiên quyết từ chối mình giờ lại ngoan ngoãn đi theo Sở Tây Hàng, trong lòng y cháy lên ngọn lửa. Cảm giác này thực sự không dễ chịu gì.

Lâm Phỉ Phỉ cùng Sở Tây Hàng ra khỏi phòng bao riêng. Trong lòng lo lắng cho Tiêu Tiêu, Lâm Phỉ Phỉ giật giật góc áo của Sở Tây Hàng, lo lắng hỏi:

- Bọn họ thật sự sẽ chơi trò kia à? Bạn của tôi còn ở trong đó.

Sở Tây Hàng tất nhiên biết bạn mà Lâm Phỉ Phỉ nói là chỉ Lâm Toa Toa,

- Yên tâm đi, chỉ cần bạn em không chịu, Triệu Dã Thành sẽ không ép cô ấy. Đây là tác phong xưa nay của anh ta.

Tuy anh không quen thân với Triệu Dã Thành lắm, nhưng vì công việc gần đây, nên cũng có tụ tập mấy lần. Triệu Dã Thành là người cao ngạo từ trong xương tủy, y thích nhất là người khác cam tâm tình nguyện, còn ngược lại, y tuyệt đối sẽ không cưỡng cầu.

- Cũng đúng.

Lâm Phỉ Phỉ gật đầu.

- Giờ muốn đi đâu?

Ra khỏi câu lạc bộ Ashley, Sở Tây Hàng kéo Lâm Phỉ Phỉ lên xe.

- Đi đâu cũng được, nói chung tôi không muốn về nhà.

Nghĩ trong nhà xung quanh đều là tiếng rên hoan ái của Hoắc Minh Lãng và Lâm Tiêu Tiêu khi mây mưa, Lâm Phỉ Phỉ đã thấy buồn nôn.

Sở Tây Hàng nghe xong, lông mày khẽ giãn ra, anh đưa tay sang, kéo Lâm Phỉ Phỉ đang ngồi trên ghế phụ sang đùi mình. Lồng ngực rộng của anh dán chặt sau lưng Lâm Phỉ Phỉ, anh cúi đầu, khẽ cắn lên vành tai nhỏ đáng yêu của Lâm Phỉ Phỉ rồi dịu dàng nói:

- Vậy về nhà anh, có được không?

Lâm Phỉ Phỉ bị anh cắn đến mức toàn thân run rẩy, cộng thêm lời mời mọc đầy mập mờ của anh, trong lúc nhất thời, xấu hổ đến mức vành tai đỏ lừ.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.