Lời đồn, nếu không có ai châm ngòi thổi gió, tự nhiên sẽ biến mất.
Mà bầu trời mờ tối kia, cuối cùng cũng đã trời quang mây tạnh, một luồng gió thổi tới từ dãy núi cách bình nguyên Ly Xuyên rất xa.
Bầu không khí đục ngầu gần như cũng được tẩy rửa sạch sẽ.
Đây là buổi sáng nắng trong xanh đầu tiên, có ánh nắng bình minh, sắc trời sáng sớm cũng dần sáng lên.
Đẩy cửa sổ ra, có thể ngắm nhìn nửa bầu trời trong xanh, mặc dù nửa phần khác vẫn còn lớp mây và sương mù dày đặc, nhưng tin rằng rất nhanh thôi cũng sẽ được cơn gió hè thổi tan.
Tâm trạng của mọi người cũng cảm thấy dễ chịu theo, sau tai họa không thấy ánh mặt trời thì cuối cũng cũng trôi qua hữu kinh vô hiểm, chỉ cần tiếp tục lao động, thì vẫn có thể gặt hái được mùa vụ trước khi vào mùa thu.
(Hữu kinh vô hiểm: Trông có vẻ kinh tâm động phách, nhưng cuối cùng lại không có nguy hiểm gì)
. . .
"Ra ngoài đi dạo một chút đi, đi hít thở không khí mùa hè một chút, có muốn đi nếm thử nước trà ở Lộc Hoa lâu không?" Chúc Minh Lãng đi tới phòng chính ở biệt viện.
Hắn không tự tiện xông vào, cho dù mọi người đã quen biết với nhau, nhưng Chúc Minh Lãng vẫn giữ khí phách và lễ độ mà mình nên có, hắn im lặng chờ ở ngoài cửa, đợi Lê Vân Tư đáp lại.
Cho dù là dưỡng thương, thì cũng cần phải ra ngoài đi dạo một vòng, hít thở không khí mới mẻ.
Mấy ngày gần đây, Chúc Minh Lãng thấy từ sáng đến tối đều có người ở bên ngoài viện chạy đến truyền tin, hắn cũng biết Tổ Long thành vừa mới trải qua một đợt biến động, có rất nhiều người và rất nhiều sự vụ cần phải xin chỉ thị từ nàng.
Nhưng Chúc Minh Lãng cũng nhìn ra được, đối với chuyện ở trong tộc, nàng không có chút hứng thú nào, trên cơ bản đều là bổ nhiệm cho một người nắm quyền, sau đó giao toàn quyền cho người đó xử lý.
Người này, chưa chắc đã được Lê Vân Tư tín nhiệm hoàn toàn, nhưng chí ít sẽ không gây cản trở cho nàng.
Còn về Quân Vệ bên kia, hình như là Trình thống soái đang chưởng quản.
Gần đây quân đội được điều động với quy mô lớn, dường như bọn họ đang chờ một tín hiệu, mà tín hiệu này chính là Lê Vân Tư sống sót sau lần biến cố đó.
Một khi nàng còn sống, tất cả Quân Vệ ở tam đại thành bang cùng với Đông Nam thành sẽ chuẩn bị lập quốc.
Có rất nhiều chuyện đều được xử lý bằng chỉ thị, nên cứ luôn ở mãi trong phòng, cũng phải đi ra ngoài ngắm cảnh một chút.
Lê Vân Tư rất thích trà xanh, đến ngắm phong cảnh và hít thở không khí ở Lộc Hoa lâu thì không còn gì tuyệt hơn nữa...
"Tiểu thư hôm nay có chút không tiện." Lúc này, từ bên trong truyền ra giọng nói của Sương Nhi.
"Không sao, ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt. . ." Lê Vân Tư lại lên tiếng, hôm nay giọng nói của nàng mềm mỏng, cũng không biết là vì tâm trạng tốt, hay là vì đã bớt lo lắng khi thấy thương thế đã dần bình phục, không còn vẻ trong trẻo lạnh lùng của mấy ngày qua nữa.
Chúc Minh Lãng khẽ gật đầu, tiếp tục đứng đợi ở ngoài cửa.
Chờ rồi lại chờ, rồi lại chờ, cứ thế chờ. (Dg: Chờ em 5p của con gái đây mà!!)
Đôi chân của Chúc Minh Lãng đã có chút mỏi mệt, mà vẫn chưa thấy Lê Vân Tư đi ra.
Hắn muốn hỏi Sương Nhi, chẳng lẽ tiểu thư nhà ngươi đã ngủ quên rồi hả, nhưng lại cảm thấy có chút thất lễ, thế là đành phải tiếp tục chờ đợi.
Cuối cùng Lê Vân Tư cũng đi ra, Chúc Minh Lãng hành lễ cho có lệ, rồi từ từ buông xuống đôi tay đang chắp lại với nhau, khoảnh khắc ngước mắt lên, hắn liền ngây người!
Vòng eo nhỏ nhắn lắc lư theo bước chân, cổ tay trắng cầm mảnh lụa mỏng, đôi mắt nàng như nước mùa thu, khi nàng thấy Chúc Minh Lãng đang nhìn mình đến thất thần, đôi mắt như nước mùa thu đó dường như hiện lên vẻ ngượng ngùng gợn sóng.
"E hèm, e hèm." Lúc này, Sương Nhi cô nương lên tiếng nhắc nhở.
Chúc Minh Lãng mới lấy lại tinh thần, cười lịch sự và có chút lúng túng.
Được rồi, Chúc Minh Lãng không thể không thừa nhận một sự thật.
Hắn cũng giống với những người được cho là ngưỡng mộ Lê Vân Tư, đều là một dạng nam nhân dung tục như những người đó, đều bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp tuyệt mỹ và khí chất xuất trần của Lê Vân Tư.
Lê Vân Tư ăn mặc tỉ mỉ, dịu dàng lộng lẫy vô cùng quyến rủ, chỉ cần ngắm nhìn như vậy thì cũng là một chuyện cảnh đẹp ý vui.
"Đi thôi." Lê Vân Tư nói.
Sương Nhi cô nương mở dù ra, che nắng cho tiểu thư nhà mình, các nàng bước đi rất đồng điệu, chậm rãi đi về phía trước.
Chúc Minh Lãng cũng đi ở bên cạnh, cùng đi cạnh hắn, Phương Niệm Niệm cũng đi cùng ra ngoài chơi, cô bé cũng mở ra cây dù nhỏ xinh đẹp.
Nhưng nàng chỉ che cho chính nàng, cũng không hề đi gần bên cạnh Chúc Minh Lãng, miệng nhỏ hơi vểnh lên, một bộ dạng ngạo kiều tỏ ra vẻ, bổn cô nương không phải là nha hoàn của ngươi.
Chúc Minh Lãng cũng không thèm để ý, vẫn duy trì một khoảng cách, nhưng trong lúc vừa đi vừa nói chuyện có lúc vô tình đi gần nhau.
Suy nghỉ trong đầu của Chúc Minh Lãng lúc này đại khái là, hắn không ngại đánh trói hai tiểu nha đầu Sương Nhi và Niệm Niệm rồi ném xuống sông, dưới trời trong nắng ấm này chỉ còn mình hắn và Lê Vân Tư đi với nhau mới tốt.
...
Đến Lộc Hoa lâu.
Một hàng cây dương liễu, một phong cảnh dịu dàng, hôm nay người đi đi lại lại cũng không ít, dù sao đây cũng là ngày nắng ấm đầu tiên trong một thời gian dài u tối.
Đám mây vẫn đang từng chút từng chút tản đi, lộ ra bầu trời quang đãng.
Uống vài ngụm trà, Chúc Minh Lãng định nói với Lê Vân Tư về những điều chưa từng biết ở vùng đất này, thì lúc này ở bên ngoài tòa lầu truyền đến tiếng ồn ào, dường như đã xảy ra chuyện gì đó.
Rất nhanh, tiếng ồn ào ở dưới lầu biến thành tiếng la hét.
Ngay cả những người trong Lộc Hoa lâu, cũng ồn ào đi đến bên cửa gỗ, muốn nhìn một chút xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Phương Niệm Niệm thích nhất là xem náo nhiệt, nàng bước nhanh đến bên cửa sổ, vừa nhìn xuống, nàng phát hiện ở dưới lầu, trên đường phố có rất nhiều người đều dừng chân lại.
Ngay cả một vài người đang bận rộn bán rau cải, cũng buông đòn gánh xuống, rồi ngửa đầu nhìn xem bầu trời ở phía tây.
Nhiều người đều dừng lại như vậy, là vì nhìn mây sao?
Phương Niệm Niệm nghi hoặc có chút không hiểu, thế là cũng giống với những người khác nhìn về bầu trời ở phía tây.
Nhưng nàng vừa nhìn một cái, thì cả người nàng không tự chủ được nổi cả da gà! !
Đập vào trong mắt không phải là bầu trời xanh thẳm, cũng không phải là đám mây xinh đẹp, mà là một ngọn núi ở rất xa mà dường như cũng gần trong gang tấc!!
Nói nó rất xa, là bởi vì không biết vùng núi này cách xa Tổ Long thành mấy vạn dặm, đến nỗi ngay cả bầu trời bao la sáng sủa không hạt bụi như vậy, cũng cảm thấy vùng núi này xuất hiện là vì khúc xạ ánh sáng, thậm chí từ sắc trời xanh thẳm chuyển sang màu xanh nhạt, nhìn xa xa hơn nữa là sắc trời có màu tím nhạt...
Nói nó gần trong gang tấc, là bởi vì nó quá khổng lồ.
Ngọn núi xa xa ở phía bắc Tổ Long thành, những người nhìn thấy qua đều nói nó tráng lệ, nhưng đối với hình ảnh tựa như cái bóng của ngọn núi đang phản chiếu lên bầu trời mà nói, thì nó vẫn nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Núi này, tựa như ở Thiên Sơn, chiếm lấy cả một vùng trời ở phía tây, thậm chí còn rộng lớn, bao la hơn cả vùng đất ở phía tây! !
Khi những đám mây dầy đặc ở phía tây tan đi, thì cảnh tượng này càng trở nên rung động hơn, bởi vì mọi người dần dần ý thức được, đây vốn không phải là ngọn núi, mà đó là một tòa đại lục đang bay lơ lửng, nó hoàn toàn che kín cả bầu trời ở phía tây! ! !
Tiếng thét chói tai vang lên trên đường phố, trước đó có một số người ở trong nhà vẫn chưa biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng lúc này càng lúc càng có nhiều người nghe tin, bọn họ chạy ra đường lớn nhìn xem, nhất thời bị dọa sợ đến hồn phi phách tán! ! !
Bầu trời bao la, ngóng nhìn một vùng trời xanh nhỏ ở nơi xa, có lẽ so với toàn bộ bình nguyên ở Tổ Long thành còn rộng lớn hơn gấp mấy chục lần...
Nhưng hôm nay bầu trời ở phía tây, đã hoàn toàn bị một tòa đại lục bao phủ, ngọn núi nguy nga mà mọi người đã nhìn thấy lúc đầu kia, chẳng qua chỉ là một góc băng sơn của một lục địa bay lơ lửng trên không trung! ! !
Nó bao la vô ngần, rõ ràng đang cách nơi này rất rất xa, nhưng hình ảnh rung động này lại trông như đang ở gần trong gang tấc! !