Chúc Minh Lãng nhìn Chúc Tuyết Ngấn rời đi, trong lòng cũng dấy lên chút nhớ nhung cố nhân và người nhà.
Con đường trở về đã xuất hiện.
Vậy hắn nên tìm thời gian nào đó trở về để nói rõ tình huống của mình cho bọn họ vậy.
Có người vẫn sẽ lo lắng cho mình, có vài người thân cũng sẽ không để ý rằng mình có phải là Thần Phàm giả đã từng loá mắt huy hoàng nữa hay không...
Sự xuất hiện của cường giả ở Cực Đình, đã làm người dân ở Tổ Long thành cảm thấy vô cùng khủng hoảng.
Dù sao đã có tin tức truyền tới từ phía tây bên kia, sáu tòa thành trì ở Lăng Tiêu thành bang đều bị tàn sát, số người chết không chỉ là đội quân của Lăng Tiêu thành bang, có một số người dân cũng không may mắn tránh khỏi.
Nhưng mà, nhìn thấy nam tử Tử Long và nữ tử đạo tu kia rời đi, mọi người lại thoáng thở dài một hơi.
Chí ít bọn họ sẽ không bị những người tồn tại như Thần Linh này nghiền nát thành tro bụi!
...
Lê gia hoàng viện, nghị sự đại điện.
Lão tổ mẫu của Lê gia bắt đầu triệu tập tất cả mọi người, thương nghị về tình thế trước mắt.
Mấy vị phó viện trưởng của Thuần Long học viện cũng ngồi ở trong đó, những người trong Lê gia và Nam thị đã được cải tổ lại, cũng đang trầm mặc ngồi trong đại điện.
Hiển nhiên, tất cả mọi người đều biết chuyện Tông Cung bị diệt vong.
May mắn hai vị cường giả của đại lục thần bí kia đã rời đi, nếu không cho dù tụ tập lại hết mọi cường giả ở Tổ Long thành này, thì e là cũng khó mà ngăn cản được sức mạnh của hai người kia.
Trong điện, không có ai nguyện ý nói chuyện, sự xuất hiện của Cực Đình đại lục đã làm mấy người bọn họ sợ hãi không thôi.
"Viện trưởng, Đoàn viện trưởng, cuối cùng ngài cũng đến rồi!" Bạch Hoành Bác chợt thấy có một người đi tới, lập tức như trút được gánh nặng, vội vội vàng vàng bước lên nghênh đón.
Trước cửa đại điện có một lão giả trung niên, ông ta ăn mặc giản dị như một vị tiên sinh kể chuyện ở trà lâu, bên cạnh có một vị nữ tử đi cùng, Chúc Minh Lãng rất quen thuộc với vị nữ tử này, chính là Đoàn Lam!
Chúc Minh Lãng nhìn lại, thế mới biết viện trưởng của học viện Thuần Long họ Đoàn, mà đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vị Đoàn viện trưởng thần long thấy đầu không thấy đuôi này.
Nói như vậy Đoàn Lam lão sư là nữ nhi của đại viện trưởng, nhìn khí sắc của Đoàn Lam lúc này đã khởi sắc lên rất nhiều.
Nghe nói, viện trưởng Đoàn Thường Thanh là một vị Mục Long sư Quân cấp, là người mà Tông Cung cực kỳ kiêng kỵ trên mảnh đất Ly Xuyên này, có thể xem đây là vị thủ lĩnh chân chính đức cao vọng trọng trên vùng đất này.
"Xin mời ngồi ở bên trên." Lão tổ mẫu của Lê gia nói.
"Không cần đâu, trước tiên nói về chuyện của hai vị khách đến thăm từ đại lục thần bí đi, ta nghe nói có người nhận ra một vị trong đó, xin hỏi là vị nào?" Đoàn Thường Thanh mở miệng nói.
Ánh mắt của Ngô lão tiên sinh, Bạch Hoành Bác và Nam Linh Sa đều rơi lên trên người Chúc Minh Lãng.
"Là ta, viện trưởng." Chúc Minh Lãng nói.
"Tại sao ngươi lại quen biết với người ở Cực Đình đại lục, chẳng lẽ ngươi cũng là người bị vòng xoáy hư vô cuốn tới nơi này?" Viện trưởng Đoàn Thường Thanh hỏi.
"Cũng?" Chúc Minh Lãng kinh ngạc nhìn vị viện trưởng Đoàn Thường Thanh này.
"Ngươi tên gì?" Đoàn Thường Thanh hỏi.
"Chúc Minh Lãng."
"Chúc Môn, là Chúc Môn có kỹ thuật rèn đúc cao minh kia?" Đoàn Thường Thanh nói.
Trong lúc nhất thời Chúc Minh Lãng không biết nên nói gì, hắn nhìn chăm chú vào vị viện trưởng cường đại lại thần bí của học viện Thuần Long.
Chẳng lẽ vị viện trưởng này cũng có cùng cảnh ngộ với mình! !
Ông ta cũng đến từ Cực Đình đại lục và cũng chẳng hiểu vì sao lại xuyên qua đây? ? ?
Học viện Thuần Long...
Đúng rồi, Cực Đình đại lục cũng có học viện Thần Phàm và học viện Thuần Long, hắn vốn cho rằng học viện Thuần Long ở đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên trong lịch sử phát triển của mỗi một đại lục ở nhân tộc.
Hóa ra viện trưởng Đoàn Thường Thanh đã sáng lập ra học viện Thuần Long, cũng là người đến từ Cực Đình đại lục!
Mình không tìm thấy đường về, nên đã ở lại đây suốt mấy năm, mà ông ta lại không tìm thấy đường về đã mấy chục năm. . . Nay nữ nhi cũng đã lớn như vậy!
"Phải. . . đúng vậy, ta chính là con cháu của Chúc Môn, lúc trước trong lúc vô tình ta ngã vào vòng xoáy hư hải hiếm thấy, tỉnh lại sau khi hôn mê, thì ta đã ở Vu Thổ rồi." Chúc Minh Lãng nói.
Thì ra mình và viện trưởng đều là người tha hương đất khách.
Sự thành lập của học viện Thuần Long, cũng không phải là trùng hợp.
Là vì Đoàn Thường Thanh muốn tiếp tục thực hiện lý tưởng khi ở Cực Đình đại lục, nên đã thành lập học viện ở bình nguyên Ly Xuyên này!
"Xuất hiện ở Vu Thổ, để cho ta hiểu được một vài quy luật của thế giới rộng lớn này, những năm này ta luôn đi hải ngoại hư vô, đến Cổ Đại sơn, Ẩn Vụ đảo, Tẫn Môn quan, chỉ vì hi vọng có thể tìm được vòng xoáy bí mật để đến Hư Vô Hải, thật không ngờ. . . không ngờ, Cực Đình đại lục lại giáng xuống từ trên trời, thời gian qua rất lâu làm ta cho rằng những quá khứ đó chỉ là một mộng cảnh hoang đường. . ." Viện trưởng Đoàn Thường Thanh nói trong đau khổ.
Phần đau khổ này, Chúc Minh Lãng hiểu.
Nếu như mình cũng giống với vị viện trưởng này, ở lại chỗ này mấy chục năm, nhất định hắn cũng sẽ hoài nghi thế giới mà mình đã từng sinh sống đó, có phải là do mình xuất hiện ảo giác mơ hồ sau khi bị thương hay không.
Nếu không phải do ở đây có nhiều người, e là Chúc Minh Lãng đã rưng rưng nước mắt cùng với vị viện trưởng Đoàn Thường Thanh này ôm chặt lấy nhau mà khóc rồi!
"Hai vị, hay là giải thích nghi hoặc cho chúng ta trước đi, liên quan đến sống chết, không thể trì hoãn được." Lão tổ mẫu Lê gia thở dài lên tiếng nói.
"Trước tiên nói cho chúng ta biết một chút về Cực Đình đại lục đi." Bạch Hoành Bác nói.
Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua Đoàn viện trưởng, cảm thấy hay là để Đoàn viện trưởng đến trình bày sẽ thỏa đáng hơn.
Đoàn viện trưởng khẽ gật đầu, rồi ra hiệu cho Chúc Minh Lãng, nếu ông ta có nói lầm gì đó, thì hắn hãy bổ sung và đính chính lại.
"Cực Đình đại lục có một hoàng triều và rất nhiều quốc bang, hoàng triều cường thịnh, lập ra quốc quy."
"Có rất nhiều quốc bang được thành lập, thực lực cao thấp không đều, không ngừng phân tranh, nhưng tất cả đều phải tuân thủ theo quốc quy của hoàng triều."
"Trừ chuyện đó ra, Cực Đình đại lục còn có Tông Lâm, Tộc Môn, Long Cung, Giáo Đình, Học Viện, và các thế lực này sẽ không tùy ý can thiệp vào chiến tranh của các quốc bang."
Học viện Thuần Long, cũng đã quy định rất rõ ràng, không cho phép tham dự bất kỳ cuộc chiến tranh nào, càng không cho phép đồ sát binh sĩ, phàm dân ở trên chiến trường.
Một khi vào chiến trường, tương đương với chuyện tự động rút lui ra khỏi học viện Thuần Long!
Ý tưởng này, tất cả các thế lực đều phải tuân thủ.
Trừ phi là vùng đất vô chủ, vùng đất của tội ác!
"Tông Lâm, Tộc Môn, Long Cung, Giáo Đình, Học Viện. . . Nói cách khác là trên Cực Đình đại lục còn có tứ đại thế lực khác có thể chống lại học viện Thuần Long ở Ly Xuyên của ngài? ?" Một lão nhân của Nam thị lên tiếng hỏi.
Đoàn Thường Thanh lắc đầu, khổ sở nói: "Học viện phân ra thành học viện Thần Phàm và học viện Thuần Long, chủ viện của hai học viện lớn này đều xuất phát từ hoàng triều Cực Đình, quy mô học viện Thuần Long ở Ly Xuyên của chúng ta, có lẽ chỉ tương đương với một trong những quốc gia nho nhỏ trong số đó mà thôi, hoặc cũng có thể kém hơn rất nhiều."
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, dù sao học viện Thuần Long cũng là thế lực mà ngay cả Tông Cung cũng không dám trêu chọc, nói như vậy bất kỳ thế lực nào như Tông Lâm, Tộc Môn, Long Cung, Giáo Đình trên Cực Đình đại lục kia, đều có thể dễ dàng san bằng cả Tổ Long thành!
"Tựa như Vu Thổ lúc trước, bất kỳ thành bang nào ở vùng đất Ly Xuyên đều có thể điều động binh lính, san bằng bọn họ mà không hề có chút e ngại nào. Bây giờ, chúng ta chính là Vu Thổ ở trong mắt của Cực Đình đại lục, là phàm dân hạ đẳng, là man di lạc hậu." Đoàn Thường Thanh nói tiếp.
Câu nói này khiến mọi người cảm thấy lồng ngực như có vật gì đó ngăn chặn lại.
Phàm dân hạ đẳng.
Thì ra Tổ Long thành thịnh vượng của bọn họ lại có một ngày phải suy bại như vậy!
Nhớ ngày đó sự xuất hiện của Vu Thổ, có biết bao nhiêu thành bang đều muốn chia cắt, không biết đã chết bao nhiêu người, càng không biết đã tiêu diệt bao nhiêu bộ tộc, doanh trại, bộ lạc, thành trì...
Cuối cùng Lê Vân Tư tham gia vào, dần dần đuổi hết các thế lực thành bang khác, lúc này mới thành lập được một chút trật tự.
Nói cách khác, hiện tại toàn bộ vùng đất Ly Xuyên cũng đang đứng trước bi thảm giống như Vu Thổ lúc ấy, trước khi chưa có một cường giả chân chính nào có thể thống nhất lại tất cả, thì mọi tài sản, sinh mệnh, tôn nghiêm của mọi người đều sẽ bị tùy ý cướp đoạt, thu hoạch, chà đạp!
Hơn nữa, cũng không phải tất cả cường giả nào cũng giống như Lê Vân Tư, chưởng quản với ý tưởng muốn thành lập lại trật tự, sống trong hòa bình, nếu như gặp phải một vị bạo quân, thì sự tồn vong của bọn họ chỉ bằng một ý niệm!
"Vân Tư luôn hi vọng lập quốc, chẳng lẽ nàng cũng biết đến Cực Đình đại lục, nàng biết sẽ có một ngày như vậy? ?" Đột nhiên, có một vị trưởng bối của Lê gia chợt hiểu ra hỏi.
Ánh mắt của người trong Lê gia và Nam thị đều đồng loạt nhìn về phía Nam Linh Sa, vì tướng mạo giống nhau, nên theo bản năng hầu như mọi người đều muốn nhận được đáp án từ Nam Linh Sa.
Nhưng Lê Vân Tư không ở đây, nàng đang ở biên cảnh phía tây của Tổ Long thành, đang phòng thủ ở Trường Hạp, hơn nửa tháng trước nàng đã điều động tất cả quân đội của tứ đại thành bang, đến canh giữ ở Trường Hạp!
Đúng vậy, nàng đã ở biên cảnh để nghênh đón quân đội quốc bang sắp đến từ Cực Đình đại lục!
"Ta sẽ bảo vệ tất cả mọi thứ ở đây." Trong đầu Chúc Minh Lãng nhớ lại câu nói này của Lê Vân Tư.
Lập quốc, chính là vì không muốn Tổ Long thành biến thành Vu Thổ tiếp theo.
Vu Thổ cũng xem như may mắn, bởi vì cuối cùng nàng đã thành lập được trật tự, thiết lập thành bang.
Dù cho nàng vẫn luôn đối xử bình đẳng, nhưng Lê Vân Tư làm kẻ thống trị cũng giống như những kẻ thống trị khác, hai tay nàng đều dính đầy máu tươi...
Kẻ thống trị của Cực Đình, tuyết đối sẽ không đối xử bình đẳng với bọn họ.
Lê Vân Tư rất hiểu rõ điều này.
Nhất định phải thống nhất, nhất định phải hùng mạnh
Nếu không đại quân ngoại bang tiến vào, vô binh vô tướng chống cự, người dân trong thành sẽ mặc người chém giết!
"Đoàn viện trưởng, hay là chúng ta nên quy hàng, có thể miễn cưỡng bảo vệ được thành bang, dù sao ngay cả Tông Cung cũng bị tiêu diệt bởi người được gọi là kẻ thiết lập trật tự đó." Lúc này, lão tổ mẫu lên tiếng hỏi.
"Tuyệt đối không thể! ! Ở Cực Đình đại lục có rất nhiều quốc bang đều có quy chế nô lệ, ở vùng đất không chủ, một khi bị công chiếm, trước tiên tất cả mọi người phải làm nô lệ mười năm, mười năm sau mới có thể dần dần chuyển thành thứ dân hạ đẳng." Đoàn Thường Thanh không kiềm chế được nói có chút lớn tiếng.
"Nô lệ, sẽ không được quốc quy bảo hộ, không được các thế lực che chở, cũng sẽ không có bất kỳ ai quan tâm đến sống chết." Chúc Minh Lãng trầm giọng nói.
Nô lệ...
Trở thành nô lệ!
Những người đang ngồi ở đây đều là nhân vật có máu mặt trong thành bang, có thế nào thì bọn họ cũng không nghĩ đến vậy mà mình lại biến thành nô lệ!
"Không thể bại, thất bại cả thành sẽ trở thành nô lệ! Sáu thành trị ở Lăng Tiêu thành đều bị tàn sát, Lăng Tiêu thành không bị kẻ thiết lập trật tự tra hỏi, chính là vì Lăng Tiêu thành đã biến thành nô lệ, sự sống chết của người dân ngay cả súc vật cũng không bằng!" Đoàn Thường Thanh nặng nề nói.
Đã có thành bị diệt rồi.
Chuyện này cho thấy kẻ thống trị bước qua Tây Nhai kia là người có tính tàn bạo, căn bản không để ý đến sống chết của người dân.
Nếu Lê Vân Tư thất bại, kết quả của Tổ Long thành tuyệt đối sẽ không tốt hơn sáu thành trì ở Lăng Tiêu thành!
"Chúng ta. . . Chúng ta nên làm thế nào đây? ?"
"Ếch ngồi đáy giếng, ếch ngồi đáy giếng, chúng ta đều là ếch ngồi đáy giếng a."
"Vân Tư nhất định phải thắng, ta không muốn làm nô lệ, ta không muốn làm nô lệ!"
Có nhiều người ở trong tộc Lê gia và Nam thị đã từng tỏ thái độ, muốn Vu Thổ trở thành vùng đất nô lệ của Tổ Long thành, để bọn họ không ngừng nghỉ xây dựng thành trì, để bọn họ lắp đá lót đường cả ngày đêm, để bọn họ làm tử sĩ trên chiến trường...
Nhưng bây giờ, nghĩ đến vận mệnh này sẽ rơi lên trên đầu của mỗi một người bọn họ, thì gần như đều than khóc gục ngã.