Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 135: Kiếm tông đại sư tỷ (2)

Chương 135: Kiếm tông đại sư tỷ (2)




Dịch: Quăn Quăn

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Trùng điệp như bức họa, khúc khúc như bình phong.

Nhìn vào Viễn Sơn, người ta chỉ núi non thấy trùng trùng điệp điệp, mây mù lượn lờ. Nếu đem bản thân đặt ở trong đó sẽ phát hiện rất nhiều dãy núi, cự phong còn cao hơn mây trời rất nhiều, tựa như chỉ cần một mực cố gắng dọc theo ngọn núi cao nhất leo lên trên, nhất định có thể chạm đến thiên đường chân chính. . .

Trong núi có thành, cả tòa thành như bức bình phong chắn gió bị vây ở trong dãy núi quanh co, khi màn đêm buông xuống, có thể nhìn thấy tinh không trên trời và đèn đuốc dưới mặt đất cộng minh chiếu rọi khung cảnh duy mỹ, vì thế, Nam Linh Sa cố ý dừng lại ở bên vách núi một lát, đem hết khung cảnh phồn diễm và tường hòa trước mắt ngưng đọng lại trong bức họa của mình, rộng rãi mà tráng lệ, ý cảnh sâu xa!

Vùng Viễn Sơn có một Vụ Đô, liền kề cùng địa giới tông lâm Viễn Sơn, Chúc Minh Lãng thật sự không có ý định tiến về Vụ Đô, mà đi dọc theo địa giới quốc đô này trực tiếp đến Diêu Sơn Kiếm tông.

Trên thực tế khi đi đến nơi này, Chúc Minh Lãng đã tương đối quen thuộc đường xá, không cần bản vẽ địa đồ cũng có thể phân biệt từng ngọn núi non trùng điệp liên miên bất tuyệt ở nơi này, tốt xấu gì hắn cũng đã khổ tu nhiều năm ở nơi này như vậy, trên đỉnh núi này có mấy con chim trống, mấy con chim mái, hắn cũng nắm rõ ràng.

"Phiền ngươi thông báo cho Diệu Trúc sư muội một tiếng, có Chúc Minh Lãng tới chơi." Chúc Minh Lãng nói với chúng đệ tử thủ sơn.

"Ngươi có tín vật gì chứng minh?" Một vị đệ tử có hàng mi dài hỏi.

"Cái này. . ." Trong tay Chúc Minh Lãng thật đúng là không có tín vật gì cả, ngay cả lệnh bài thân phận của Chúc môn hắn cũng đánh mất từ bao giờ rồi.

Mà bản thân hắn cũng đã rời Kiếm Tông rất nhiều năm, những đệ tử này không biết mình cũng là chuyện không thể bình thường hơn được, dù sao đệ tử ở chỗ này làm nhiệm vụ thủ sơn phần lớn là những người trẻ tuổi mới nhập môn.

"Cái này, chỗ ở của nàng là tại Nhuận Xích phong, trước cửa có một gốc thông phượng hoàng, phía trên treo khá nhiều chuông. . . Đây có tính là một tín vật không?" Chúc Minh Lãng hỏi.

Vị đệ tử mi dài gãi đầu một cái, cố ý nhìn sang mấy vị sư đệ sư huynh khác, cuối cùng bọn họ nhất trí gật đầu.

Diệu Trúc sư tỷ không thích người khác quấy rầy cuộc sống thanh tĩnh của nàng, người biết bên trên ngọn núi nàng ở có gốc cây này, tự nhiên là người đã từng được sư tỷ mời vào trong viện.

Thông báo được truyền đi rất nhanh, có sơn điểu truyền tin, Chúc Minh Lãng, Nam Linh Sa, Phương Niệm Niệm chỉ cần ở trước cửa tông lâm chậm rãi chờ đợi là được.

"Ngươi nói ngươi là đệ tử Kiếm Tông, nhưng hình như không có ai ở đây nhận ra ngươi, có phải trước đây một chút danh khí ngươi cũng không có hay không. . . Cho nên mới đổi nghề?" Phương Niệm Niệm hỏi.

"Từ lúc mười lăm tuổi ta đã rời khỏi nơi này, tính toán đã trải qua bao nhiêu năm rồi, những đệ tử trẻ tuổi này khẳng định đều không biết ta." Chúc Minh Lãng giải thích.

"Vậy Diệu Trúc sư muội kia là ai vậy, vì sao nàng lại nhớ kỹ ngươi." Phương Niệm Niệm hỏi tiếp.

"Khi còn bé ta và nàng tu luyện cùng một chỗ, nàng ấy cũng hơi đần, luyện kiếm rất chậm, ta thì khá thông minh, học cái gì cũng nhanh, trước kia đã từng chỉ điểm nàng một chút." Chúc Minh Lãng nói.

Khi nói ra lời nói này, kỳ thật Chúc Minh Lãng đã cố gắng nhỏ giọng hết cỡ.

Nhưng không ngờ vị đệ tử mi dài kia lại nghe thấy, ngay lập tức hắn đem hai đầu lông mày dài khác thường của hắn vặn lại một chỗ, trừng mắt nhìn Chúc Minh Lãng, tức giận nói: "Diệu Trúc sư tỷ hiện tại là Đại sư tỷ của đệ tử Thánh Đường chúng ta, ngươi nói đã từng chỉ điểm nàng nhưng trên người ngươi ngay cả một chút khí tức kiếm tu cũng đều không có, đừng có ở trước cửa tông lâm nói ra những lời khùng điên này!"

Vị đệ tử mi dài này khá lịch sự, chỉ là trong lời nói có ý cảnh cáo Chúc Minh Lãng một phen.

"Sợ lại là thân thích từ phương xa nào đó không có chỗ dựa, chạy tới đây tìm nơi nương tựa, cũng may Kiếm Tông chúng ta không bao giờ thiếu dạng tạp dịch này." Mấy đệ tử trẻ tuổi khác cười nói.

"Đại sư tỷ tới, đều nghiêm túc hết lên cho ta."

"Nghiêm túc lên!"

Một đám đệ tử thủ sơn mới vừa rồi còn tùy ý bắt chuyện đã vội nhanh chóng đứng thẳng lên, chắp tay lại, thần sắc trang trọng, dưới cổng Bách Hoa sơn trang uy nghiêm như pho tượng, có thể nhìn thấy kiếm của bọn họ rõ ràng không cầm trên tay mà đều treo bên người đang chậm rãi xoay tròn, phát ra tiếng kim loại rung lên rất nhỏ!

"Đại sư tỷ!"

"Đại sư tỷ!"

"Đại sư tỷ!"

Thanh âm vang lên liên tiếp, chúng đệ tử đều cẩn thận hành lễ chu đáo, không có bất kỳ ý tứ thờ ơ lạnh nhạt nào.

Chúc Minh Lãng nhìn lại, thấy một nữ tử tóc dài bay phấp phới, người mặc trường bào màu sáng ôm sát thân mình, mái tóc đen nhánh được chải chuốt cẩn thận, không có một lọn tóc xốc xếch.

Trên cái trán trơn bóng của nàng treo một miếng ngọc sức, viền trang trí ngọc sức bằng bạc tôn lên màu sắc da thịt trên gò má nàng càng thêm hồng nhuận động lòng người, thổi qua sẽ tan, tươi đẹp mà thanh tao lịch sự.

"Chúc Minh Lãng!"

"Sư muội. . ." Chúc Minh Lãng cố hết sức lộ ra một nụ cười ôn hòa như ngọc.

"Nàng là ai!" Tử Diệu Trúc đột nhiên giơ tay chỉ vào Nam Linh Sa, trong lời nói mang theo chất vấn sâu sắc.

Tử Diệu Trúc vừa gặp đã túm ngay vấn đề này để hỏi làm tất cả suy nghĩ của Chúc Minh Lãng đều trở nên rối loạn! (Dg: Em vợ bị thanh mai trúc mã ghen, có drama hít rồi :v)

Chúc Minh Lãng đã chuẩn bị xong một đống lí do thoái thác thật hoàn mỹ, muốn để sư muội cảm thấy việc mình mất tích nhiều năm là hợp tình hợp lý, lại muốn để trong lòng nàng có cảm giác thương tiếc thay cho mình.

Bất ngờ trông thấy sư huynh mà nàng yêu quý còn sống, nàng hẳn là phải vui mừng phát khóc mới đúng chứ!

"Nàng là Thần Phàm giả trong đoàn đội Mục Long của ta, là đồng bạn cùng lữ hành với ta, Nam Linh Sa. Vị bên cạnh này là Long Lương tiểu tổng quản của ta, Phương Niệm Niệm." Chúc Minh Lãng nhanh chóng sửa lại toàn bộ mạch suy nghĩ của mình một lần nữa, lúc này mới giải thích.

"Đồng bạn cùng lữ hành? Vì sao lại đi lữ hành cùng với nhau? ?" Tử Diệu Trúc lại chất vấn một lần nữa.

Cả người Chúc Minh Lãng đều choáng.

Dưới tình huống bình thường, sư muội không phải là nên quan tâm đến hắn nhiều hơn sao, phải hỏi hắn vì sao lại trở thành Mục Long sư chứ!

"Chúc lang, chàng cần gì phải che che giấu giấu như vậy, cố sự chúng ta mới quen đã yêu, lưỡng tình tương duyệt ở Ly Xuyên đại địa không có ai mà không biết." Lúc này, Nam Linh Sa lại vừa cười vừa nói, cho dù mang mạng che mặt cũng có thể cảm nhận được dung mạo tuyệt sắc của nàng, sự quyến rũ nhộn nhạo như muốn lan tỏa trong không khí.

"Quả nhiên là thế, quả nhiên là thế! !" Tử Diệu Trúc tức giận đến mức thân thể cũng run lên, đôi mắt xinh đẹp hàm chứa đầy tức giận, "Qua nhiều năm như vậy, thái công vẫn một mực lừa gạt ta, nói rằng huynh đã chết. Không ngờ kết quả là huynh đã có những nữ nhân khác ở bên ngoài, chỉ là không muốn quay về gặp ta mà thôi!"

Chúc Minh Lãng có cảm giác tức hết cả lồng ngực, tưởng chừng muốn phun một búng máu từ trong cổ họng ra.

Có phải do luyện kiếm nhiều quá nên đầu óc ít nhiều đều bị kiếm chọc ra một cái hố hay không!

Mà mình chết từ bao giờ. . .

A a a, chuyện này thật là khó giải thích, chủ yếu là bản thân hắn vẫn còn sống sờ sờ đứng ở chỗ này.

Nam Linh Sa!

Nam Linh Sa! !

Vì cái gì mỗi khi hắn đang cố gắng không để xảy ra tình trạng quấy đục nước, nàng nhất định sẽ không mang bộ dáng đạm bạc yên tĩnh, tính tình như đại gia khuê tú lúc vẽ tranh, mà lại trở thành tiểu ma nữ chỉ sợ thiên hạ không loạn này vậy!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch