Trên sân viện điểm xuyết một vài giọt sương có phần đơn điệu, một thiếu niên mặt đầy oán khí đang cầm một cây chổi lớn dọn dẹp khu vực công cộng, trên đất có không ít da vụn của ấu long, lân giáp vỡ vụn, đờm mà mấy con thú phun ra, nhiều nhất vẫn những mảnh vỡ của những cọc người rơm rẻ mạt.
"Còn tưởng rằng tới đây không cần làm những việc nặng nhọc này nữa, Đại Giác, ngươi cũng không có ý chí tiến thủ gì cả, tại sao lại không thể đánh bay con đại lang linh kia, như vậy chúng ta đã không phải quét dọn sân viện rồi." Lý Thiếu Dĩnh vừa trách móc, hồi tưởng lại hình ảnh của trận đấu long hôm qua.
Đối phương là lang linh ấu long, theo lý thuyết mà nói thì thân thể nó còn lâu mới bằng giác ngưu ấu long của mình, vậy mà hết lần này tới lần khác giác ngưu ấu long của mình lúc đối chiến vụng về vô cùng, toàn bộ quá trình như bị trêu đùa vậy.
"Chúng ta phải càng cố gắng, lần sau nhất định phải lấy lại thể diện!" Lý Thiếu Dĩnh tiếp tục lầm bầm.
"Cót két!"
Cửa viện bị đẩy ra, phát ra tiếng động khá mạnh, Lý Thiếu Dĩnh hơi kinh ngạc nhìn lại hướng cửa chính.
Ai thức dậy sớm như vậy?
Vẫn còn có người chăm chỉ khắc khổ như vậy, mặt trời còn chưa lên đã hoàn thành luyện tập, về rồi??
Lý Thiếu Dĩnh rất nhanh chóng liền thấy Chúc Minh Lãng đi về từ bên ngoài, từ nhịp bước cũng có thể thấy được dáng vẻ hắn rất mệt mỏi.
"Chúc Minh Lãng." Lý Thiếu Dĩnh thấy là hắn, không khỏi sáng mắt, lập tức gọi hắn lại.
Sân viện này là khu vực công cộng, nơi mọi người tập luyện thuần long, công việc quét dọn nơi này thực ra được chia đều.
Nhưng cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, bên trong viện xá có một cái quy tắc ngầm, đó chính là cuối tuần tiến hành thi đấu ấu long, người yếu nhất sẽ phụ trách toàn bộ việc vặt trong viện xá, bao gồm cả việc dọn phân ấu long sau phòng mỗi người!
Hắn thua sấp mặt!
Nhưng Chúc Minh Lãng không có tham gia, hắn dựa vào cái gì có thể tránh được một kiếp?
"Có chuyện gì?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Nói cho ngươi biết quy củ nơi này... Ọe ọe, ngươi làm gì mà thối như rơi vào ao phân vậy!" Lý Thiếu Dĩnh bịt mũi, thiếu chút nữa thì nôn hết ra.
"Làm việc một đêm ở Trữ Long Điện, đổi một ít thức ăn tốt, không có chuyện gì thì ta phải đi nghỉ ngơi đã." Chúc Minh Lãng nói.
"Ngươi là đi dọn phân rồng?" Lý Thiếu Dĩnh nói.
"Ừ." Chúc Minh Lãng không để ý giọng Lý Thiếu Dĩnh.
Lý Thiếu Dĩnh nhìn bộ dạng nhếch nhác đến không chịu nổi của Chúc Minh Lãng, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn.
Người này lớn hơn mình chừng mấy tuổi, lại ti tiện hơn mình nhiều, việc quét dọn Trữ Long Điện là việc của bọn tôi tớ, là học sinh của Ly Xuyên Thuần Long học viện, sao lại chỉ vì chút thức ăn mà đi làm mấy chuyện thấp hèn như vậy!
"Nếu như vậy, ngươi tỉnh ngủ thì đi dọn dẹp nhà sau của những bạn học khác đi, dù sao ngươi cũng dọn dẹp một cái điện lớn như vậy, cũng không kém nhà sau của mấy người này." Lý Thiếu Dĩnh lúc nói chuyện không tự chủ vênh mặt lên, như kiểu tài trí hơn người.
"Đó là chuyện của các ngươi." Chúc Minh Lãng lãnh đạm cự tuyệt nói.
"Chiều hôm qua lúc tỉ đấu ấu long ngươi không tới, thì đồng nghĩa với bỏ quyền, người yếu nhất thì phải quét dọn từ đầu đến đuổi xá viện!" Lý Thiếu Dĩnh lớn tiếng nói.
Chúc Minh Lãng nghe được những lời này, ngừng bước chân.
Hắn đi tới chỗ Lý Thiếu Dĩnh, chăm chú nhìn ánh mắt hắn, bộ dạng chán chường mệt mỏi lúc nãy đột nhiên biến mất, thay vào đó là một bộ dạng ác liệt sắc bén làm Lý Thiếu Dĩnh cảm thấy sợ hãi!
"Quy tắc là do các ngươi tự đặt ra, dám chơi dám chịu, hợp tình hợp lý. Ta không tham dự quy tắc các ngươi định ra, có nghĩa là ta không cần ngươi giúp ta quét dọn khu vực của ta, ta cũng không cần thiết phải làm việc vặt cho bất kì kẻ nào trong các ngươi, biết chưa?" Chúc Minh Lãng nói.
Lý Thiếu Dĩnh sửng sốt, một lúc lâu sau mới gật đầu một cái.
Giống như là nói rất có đạo lý.
Nhưng mà sau khi Chúc Minh Lãng trở về nhà, Lý Thiếu Dĩnh phục hồi tinh thần lại, càng giận đến xém chút nữa ném cây chổi đi.
Vênh váo cái gì!!
Đạo lý này đi mà nói với con hồng lang nuôi trong xá viện kia kìa!!
...
Trở lại phòng, Chúc Minh Lãng tháo cái giỏ trúc trên lưng xuống.
Đi tới nhà sau, thấy tiểu ngạc linh (cá sấu) đang nằm trên cát, cắn từng miếng cá đã phát ra mùi tanh, nhìn tốc độ nó ăn cũng biết những thứ có mùi này đối với nó cũng hơi khó nuốt.
Chúc Minh Lãng cười khổ một hồi.
Haizz, hình như tiểu gia hỏa biết trong nhà đang nghèo, khó ăn cũng cố nuốt.
"Hắc Nha, nhìn xem đây là cái gì?" Chúc Minh Lãng đặt cái giỏ trúc lớn đến trước mặt tiểu ngạc linh.
Giỏ trúc đổ ra, bên trong là đại nhục tằm béo ngậy liên tục tràn ra, tiểu ngạc linh thấy bọn chúng, cặp mắt tròn xoe toát ra ánh sáng!
Nó chạy tới như bay, đầu tiên là nuốt vào mấy con đại nhục tằm rơi rớt, ngay sau đó cả đầu cũng chui luôn vào trong giỏ, hóa thành đầu heo tham ăn luôn, vừa ăn còn vừa ngoáy mông, vẫy đuôi.
Sau một hồi quét sạch, tiểu ngạc linh rốt cuộc cũng ăn no, trong giỏ trúc không lưu lại một cái gì, mặt đầy thỏa mãn, nó leo đến bên cạnh Chúc Minh Lãng, thè lưỡi lớn liếm để bày tỏ thân mật.
"Đừng, đừng, cách xa ta ra, cả người ta đang bốc mùi, phải đi tắm đã." Chúc Minh Lãng đẩy tiểu ngạc long sền sệt dính dính này ra.
Tiểu ngạc long căn bản không để ý, vẫn như cũ phi đến, nước miếng chảy đầy mặt Chúc Minh Lãng, nó mới hài lòng trở lại ao của mình.
Chúc Minh Lãng cũng đứng dậy, định trước hết dọn sạch những con cá bốc mùi tanh kia, tiểu ngạc long lại có vẻ không muốn bỏ, nó nhìn Chúc Minh Lãng.
Tiểu Hắc Nha thần trí không thấp.
Nó dường như nhìn ra Chúc Minh Lãng cực khổ làm việc suốt đêm mới đổi được một giỏ đại nhục tằm như vậy, nó định giữ lại những con cá này, lúc nào đói thì có thể ăn tạm.
"Yên tâm, đảm bảo bữa tiếp theo vẫn có, sáng mai ngươi sẽ nhìn thấy một giỏ còn to hơn hôm nay, không cần những thứ này nữa đâu." Chúc Minh Lãng an ủi tiểu ngạc long.
Tiểu ngạc long nghe được câu này ngược lại rất vui vẻ, chủ động nâng cái đầu đáng yêu, dễ ghét lên, để Chúc Minh Lãng có thể vuốt ve.
"Ngươi ngủ tiếp đi, dậy thì phải rèn luyện. Nói trước vậy, đến lúc huấn luyện ta là một kẻ như ma quỷ không có cảm tình gì đâu." Chúc Minh Lãng nói.
"Ô úc úc!" Tiểu ngạc long đáp một tiếng, nó giống như muốn nhanh chóng trở lên mạnh mẽ.
Tắm xong đi nằm, mặc dù rất mệt mỏi, Chúc Minh Lãng vẫn không đi ngủ ngay lập tức.
Quét dọn Trữ Long Điện suốt đêm cũng chẳng qua chỉ đổi lấy một giỏ đại nhục tằm, tối nay đi một chuyến nữa, để đảm bảo khẩu phần ngày mai của tiểu ngạc long, nhưng mà duy trì như vậy cũng không phải là biện pháp ổn.
Tiểu Bạch Khởi bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, giá tiền mua mật hoa còn đắt hơn cả đại nhục tằm, căn bản không chỉ dựa vào mấy thứ vớ vẩn này là có thể đổi được, nhưng mà trước mắt duy trì thức ăn cho tiểu ngạc long đã ngốn gần hết thơi gian của Chúc Minh Lãng...
Tiểu ngạc long sẽ còn lớn hơn nữa.
Chờ đến khi nó dài hai ba thước, lượng thức ăn tiêu thụ có khi gia tăng gấp mấy lần, Chúc Minh Lãng làm việc vặt suốt ngày đêm khéo cũng không đủ cho nó ăn no, lại đến lúc huấn luyện kia nữa?
"Lúc trở về từ Trữ Long Điện, chỗ bổ nhiệm học viện hình như có việc mà khen thưởng cũng không tệ lắm, ngủ một lát đã, gần đến trưa đi thử một lần."
Bên trong học viện có một vài công việc có thể được thông báo ra ngoài, để các học sinh hoặc là các mục long giả đi nhận, chi phí để dưỡng long cùng với dưỡng ấu long cũng vô cùng lớn, những học sinh mà không có gốc gác to thì phải đi làm công việc gì đó để duy trì hoặc là dựa vào những việc mà học viện bổ nhiệm để kiếm được thu nhập.
Trong đó thì việc bắt rồng là có thù lao khá phong phú.
Cũng có việc thiên về thuần túy bán sức khỏe như là vất vả trông nom ấu long, ấu linh cùng với quét dọn Long Huyệt.
Chúc Minh Lãng nói chuyện qua lại với lão tiên sinh ở Trữ Long Điện, ban đêm hắn có thể đi Trữ Long Điện hỗ trợ trông nom ấu linh, mới đến thì làm công việc quét dọn Trữ Long Điện, dù sao thì mấy kẻ nô bộc không hiểu rõ được tập quán của ấu linh cùng ấu long, hắn là học sinh thuần Long chính thống xem như là cũng hợp cách.
Một đêm, có thể đổi hai giỏ đại nhục tằm.
Tối nay lão tiên sinh lại cần Chúc Minh Lãng qua đó, đêm nay Chúc Minh Lãng đi, thế là giải quyết được khẩu phần ăn của hai ngày.
Còn phải nhân dịp hai ngày này, tìm một nhiệm vụ nào đó có thù lao cao hơn để còn chuẩn bị mật hoa.
"Haizz, thật lâu lắm rồi không sinh hoạt có kế hoạch như thế này!" Chúc Minh Lãng thở dài một hơi.
Mặc dù sau này sẽ càng gian khổ, nhưng mấy thứ này cũng đáng mong đợi.
...
Chúc Minh Lãng ngủ không được bao lâu, thời gian không đủ dùng, ngủ ít đi cũng là chuyện đương nhiên.
Hắn phải dành thời gian chuẩn bị khẩu phần ăn cho tiểu ngạc long cùng Tiểu Bạch khởi.
Đến tiệm cơm, ăn đại một ít đồ ăn, Chúc Minh Lãng vội vội vàng vàng chạy đến chỗ bảng bổ nhiệm nhiệm vụ của học viện, nhìn xem có cái gì mình có thể làm được không.
"Ahhh, còn có ra chiến trường, tấn công thành trì... Đây cũng toàn nhiệm vụ của mục long giả, học viện quản rộng thật." Chúc Minh Lãng nhìn cái bảng nhiệm vụ phức tạp, không khỏi có chút nhức đầu.
Phần thưởng ra chiến trường này có thể được 1/4 thuế của tòa thành trì kia!
Nếu Tiểu Bạch khởi không có thoái hóa, Chúc Minh Lãng cũng có thể thử một chút.
Có được tiền thuế của tòa thành thì có thể mua lấy một đống đại nhục tằm rồi... oạch, tại sao mình lại phải dùng đại nhục tằm làm đơn vị, đúng là không có tiền đồ mà.
"Trong hồ Ly Xuyên, ngư yêu bắt đầu tràn lan, đêm khuya giao phối ồn ào không dứt, trên bờ thì đẻ trứng cứng rắn như đá, ảnh hưởng nghiêm trọng đến học viện cùng quang cảnh hồ Ly Xuyện, còn có ngư yêu càn quấy tập kích ngư phu trên trấn, tình hình cực kỳ tồi tệ..."
Chúc Minh Lãng đem nhiệm vụ này đọc lên.
Tiêu diệt bớt lam ngư yêu!
Đây là một cái nhiệm vụ xấu hổ.
Mục long giả nắm giữ chân long, khinh thường làm mấy việc tiêu diệt tiểu yêu này, tiểu yêu linh đều có mánh sinh tồn cùng chạy trốn của chúng, bản năng tránh né cường giả, điều một con rồng đi làm mấy loại chuyện này, rất tốn thời gian, thù lao còn không cao.
Mà ấu linh lại vừa có thủy tính, mặt khác năng lực săn lùng cũng phải nhạy bén, đa số ấu long không thích hợp đảm nhiệm việc này, làm không tốt sẽ còn bị đoàn Ngư Yêu vây khốn giết chết.
Vừa vặn tiểu ngạc long là loài cá săn cực tốt!
Mỗi ngày vào xế chiều chính là thời gian huấn luyện của tiều ngạc linh, vừa dựa vào thác nước chảy xiết để cường hóa thể hình, vừa săn giết những ngư yêu này, một công đôi việc!
"Trong kỳ hạn nửa tháng, thời gian này tiểu Hắc Nha có phương hướng rèn luyện rõ ràng rồi, nếu thuận lợi hoàn thành, còn có thể được một viên kim sa." Trên mặt Chúc Minh Lãng hiện ra nụ cười.
Huấn luyện, kiếm tiền, hai việc một lúc!
Lấy được một viên kim sa, có thể hóa giải nguy cơ lớn là lương thực này rồi!