Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 140: Kiếm Linh Long (2)

Chương 140: Kiếm Linh Long (2)




Dịch: Quăn Quăn’

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Vẻn vẹn mấy giọt máu, những vết rỉ trên thân kiếm tựa như đều bị gột rửa một lần nhanh chóng bị gió thổi tan, những vết rỉ chồng chất đối với kiếm linh này mà nói giống như một tầng lại một tầng gông xiềng, khi thân kiếm của nó triệt để sách sẽ trở nên sáng bóng, một khắc này phong mang trên lưỡi kiếm đều lộ ra, kiếm linh này triệt triệt để để khôi phục!

"Oanh ~ ~ ~ ~ "

Lại là một tia chớp mạnh mẽ rạch phá không trung, lại một lần nữa đốt sáng Khí Kiếm lâm.

Trong rừng không còn một thanh kiếm nào, chỉ có kiếm linh này uống máu đến run rẩy, sau lưng của nó là một mảnh rừng núi càng rộng lớn hơn, bóng dáng của nó phản chiếu ra phía sau, kiếm dực mở ra, thân kiếm vươn dài, khung cảnh hùng vĩ như núi non rung động lòng người!

Nguyên lai thứ hắn vừa mới nhìn thấy chính là hình bóng kiếm hồn của nó.

Nó có linh hồn của mình!

Nó là rồng!

Từ ý chí của ngàn vạn thanh kiếm bị vứt bỏ ngưng tụ mà thành kiếm linh, lại từ kiếm linh tu luyện thành kiếm long!

"Là máu của ta biến ngươi thành kiếm linh sao?" Chúc Minh Lãng vẫn không có cách nào từ trong rung động bình tĩnh trở lại.

Vừa rồi nó đã uống máu của hắn, nhờ đó đã xóa đi vết rỉ trên thân kiếm của nó.

Nó đang cố gắng nói với hắn, nó nhận ra hắn, nó là từ đâu mà tới.

"Kiếm ảnh phi toa kia, là vết kiếm ta đã từng vung xuống chém ngang bầu trời?"

"Chiến trường vẫn diễn luyện kia, là âm thanh ta luyện kiếm cả ngày lẫn đêm sao?"

"Ngươi ở chỗ này chờ ta, lại hóa rồng?"

Chúc Minh Lãng nhìn thanh kiếm huyết hồng trước mắt, hồi tưởng lại một màn vừa nhìn thấy lúc trước, không hiểu sao con mắt bỗng nhiên ẩm ướt.

Cái gọi là truyền thuyết Khí Kiếm Lâm nháo quỷ đã kéo dài rất nhiều năm ở bên trong Diêu Sơn Kiếm Tông.

Nhưng không ai biết rằng đây đều là kiếm linh chân chính sống bên trong toà Khí Kiếm Lâm này đang cố gắng truyền đạt một tin tức ra thế giới bên ngoài, mỗi một ngày đêm trôi qua nó vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi mình trở về.

"Ta đã không còn là kiếm sư."

"Ngươi cũng không còn là kiếm linh."

Chúc Minh Lãng dùng tay lau lau hốc mắt ẩm ướt sắp rơi nước mắt.

Tạo hóa trêu ngươi, nếu như Chúc Minh Lãng lấy thân phận một kiếm sư trở về, Kiếm Linh Long cũng không thể lại trở thành thanh kiếm Chúc Minh Lãng có thể nắm lấy trong tay, bởi vì nó đã hóa rồng.

Nhưng Chúc Minh Lãng không còn là Thần Phàm giả, hắn đã không còn có thể vung ra kiếm ý chân chính, hắn trở thành Mục Long sư. . .

Một chút xíu linh hồn ràng buộc, bắt đầu một giọt lại một giọt như cơn mưa rơi vào hồ nước dần tích tụ ở trong tâm thần Chúc Minh Lãng, từ một chút gợn sóng ban sơ, đến khi đầy hồ sóng lớn, thậm chí Chúc Minh Lãng có thể cảm nhận được một chút nỗi lòng của Kiếm Linh Long!

Là nhờ máu chảy ra từ vết thương vừa rồi làm cho mình và nó có linh hồn ràng buộc.

Ngay lúc nhận ra mình, nó cũng giống như mình gần như vui đến phát khóc.

Bởi vì mình là Mục Long sư.

Còn nó là Kiếm Linh Long.

Suýt nữa đã bỏ lỡ.

Nhưng sẽ không còn tiếp tục bỏ lỡ!

Chúc Minh Lãng chậm rãi vươn tay ra, hắn nghĩ bản thân mình đời này cũng sẽ không còn có cơ hội chạm vào kiếm, lại tuyệt không nghĩ tới nhờ phương thức này hắn lại có thể nắm chắc một thanh kiếm.

Cánh tay đang run rẩy, ngón tay cũng đang run rẩy, bàn tay hay mu bàn tay cũng như thế, nhưng Chúc Minh Lãng vẫn cầm thanh kiếm linh cùng vận mệnh mình giao thoa đã không mong ngày gặp lại không ngờ lại trùng phùng này!

Ngay lúc hắn nắm chặt lấy thanh kiếm này, Chúc Minh Lãng mở rộng linh ước thứ tư của mình, có huyết dịch trước đó ràng buộc, cho dù Kiếm Linh Long có tu vi cao hơn cảnh giới Mục Long sư của Chúc Minh Lãng, hắn vẫn có thể chậm rãi thành lập liên hệ linh hồn với nó, tâm, thần, hồn cùng chậm rãi dung hợp!

Kiếm Linh Long có cái đuôi.

Giống như một cái kiếm tuệ dài, nhờ có linh hồn tương thông với Chúc Minh Lãng, cái đuôi Kiếm Linh Long giống như dây leo dọc theo cánh tay Chúc Minh Lãng bắt đầu sinh trưởng.

(Kiếm tuệ: phần tua rua buộc ở chuôi kiếm)

Sinh trưởng vẫn còn tiếp tục, Chúc Minh Lãng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện chẳng biết từ lúc nào trên cánh tay của mình nổi lên một mảnh minh văn, minh văn phát sáng lít nha lít nhít bao trùm cả cánh tay, tựa như đang đem một loại lực lượng cổ lão nào đó đóng dấu vào trong huyết mạch của mình. . .

Bỗng nhiên Chúc Minh Lãng cảm giác được huyết mạch của mình cuộn lên, sôi trào mạnh mẽ, dần dần như ngọn lửa bốc cháy lên.

Thân hắn như đang ở trong lò luyện, mà lò luyện lại dâng trào ra sức mạnh vô cùng vô tận, làm cho hắn cảm giác chỉ cần vung động thanh kiếm trong tay là có thể bổ đôi vạn vật trong thiên địa!

"Xì xì xì xì... ~ ~ ~ ~ "

Minh văn càng ngày càng sáng, quả thực giống như là kim loại bị tôi luyện quá mức, ngay khi những minh văn của kiếm linh muốn bò qua cánh tay lên trên lồng ngực Chúc Minh Lãng, tựa hồ Kiếm Linh Long đã nhận ra điều gì, vội vội vàng vàng bãi động thân kiếm, đem thân thể mình kéo ra từ trên cánh tay Chúc Minh Lãng!

Ngay khi nó rút lui, minh văn trên cánh tay Chúc Minh Lãng cũng lập tức rút đi, mà toàn thân Chúc Minh Lãng cũng toát ra nhiệt khí giống như là đi ra từ trong lò lửa, mồ hôi đầm đìa, da thịt đỏ bừng.

"Tạm thời chỉ có cánh tay này có thể tiếp nhận được lực lượng ngàn vạn minh văn Kiếm Hồn."

"Xem ra cho dù là nhờ có máu của ta để ngươi hóa thành kiếm linh, giữa chúng ta cũng cần càng nhiều thời gian rèn luyện."

Chúc Minh Lãng thở hổn hển mấy cái, nói với Kiếm Linh Long.

Thân kiếm Kiếm Linh Long màu huyết hồng đứng thẳng tắp lơ lửng bên cạnh Chúc Minh Lãng, sợi kiếm tuệ thô ráp như cái đuôi nhẹ nhàng lắc lư.

Rèn luyện cũng chỉ là vấn đề thời gian, có thể đợi được người làm cho mình hóa thân thành kiếm linh trở về, nó đã rất vui vẻ.

Thêm nữa, cùng Chúc Minh Lãng ký kết linh ước, nó đã có thể rời đi Khí Kiếm Lâm, có thể tỏa sáng phong mang.

Linh hồn của nó là tập hợp linh hồn của vô số thanh kiếm bị vứt bỏ tạo thành, nếu kiếm có hồn, hẳn là sẽ không nguyện ý sống trong khu rừng này với đầy những vết rỉ loang lổ, bị năm tháng ăn mòn, từng chút từng chút mục nát.

"Hưu ~ ~ "

"Hưu ~ ~ ~ ~ "

Kiếm Linh Long không ngừng phi toa chung quanh Chúc Minh Lãng, cho dù không có cánh, nó cũng giống như là một con tiểu phi long thân hình thon dài làm bằng kim loại.

Chỉ là, tốc độ của nó thực sự quá nhanh, ở trong mắt người khác đại khái cùng thuấn di không có gì khác biệt.

"Ta nhớ được, thanh kiếm đi theo ta thời gian dài nhất tên là Mạc Tà."

"Kiếm Linh Long. . . Vậy gọi ngươi là Mạc Tà đi."

Kiếm Linh Long ngừng lại, lửng lơ ở trước mặt Chúc Minh Lãng, ánh sáng màu huyết hồng trên thân kiếm chiếu sáng gương mặt Chúc Minh Lãng.

"Hưu!"

Nó biến mất trong nháy mắt.

Bay vào bên trong linh vực của Chúc Minh Lãng.

Kiếm Linh Long hẳn là rất thích cái tên này.

. . .

Dg: Có Nam Linh Sa bây giờ đang nghi vấn vừa là Mục Long Sư vừa là Thần Phàm Giả, chắc main sau này cũng dung hợp hai loại sức mạnh rồi phi thăng lên map cao hơn chứ nhỉ!!!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch