Chương 145: Chuẩn bị tốt quan tài cho con trai ngươi đi (1)
Dịch giả: Tiểu Hy
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Chỉ là, hiện tại, người đã chết rồi.
Mấy chuyện này, dù có làm to chuyện ra hơn nữa, cũng chẳng thể thật sự bắt hung thủ đền mạng.
Điều duy nhất có thể an ủi Bạch Hân lúc này chính là, Chúc Minh Lãng đã trở lại, một Chúc Minh Lãng bằng xương bằng thịt đang hiện diện trước mặt bà.
Huống chi, hôm nay là ngày đầu tiên Chúc Minh Lãng trở lại hoàng đô, nếu như Chúc Minh Lãng giết chết Hạo Thiếu Thông dưới sự chứng kiến của bao người như vậy, sẽ khiến Chúc Minh Lãng và Chúc Thiên Quan gặp phải phiền toái càng lớn hơn nữa.
Này bút trướng, bọn họ có thể chậm rãi tính sổ với cha con nhà họ Hạo, trực tiếp giết người là cách xử lí ngu ngốc nhất.
Cha con nhà họ Hạo cũng biết Chúc Minh Lãng là một nhân vật không dễ chọc, bọn hắn liền ngay lập tức thu hồi vẻ kiêu ngạo và dối trá lúc vừa mới tiến vào Chúc Môn.
Đôi mắt Hạo Thiếu Thông lóe lên từng tia hận ý rõ rệt, nhưng vẫn không thể không quỳ xuống linh đường dưới sự ép buộc của cha mình.
Quỳ xuống, dập đầu.
Có lẽ hắn thật sự phải dập đầu một trăm cái mới có thể được cha mình cho phép đứng lên.
Chúc Minh Lãng đứng tại linh đường, nhìn thi thể thiếu niên lạnh lẽo nằm trong quan tài gỗ. . .
“Đập mạnh thêm chút nữa đi.” Chúc Minh Lãng xoay người lại, lạnh lùng nói với Hạo Thiếu Thông.
Hạo Thiếu Thông đôi mắt tràn ngập lửa giận, nhưng cuối cùng vẫn phải đập thật mạnh đầu xuống đất, đập đến nỗi cái trán của hắn vỡ ra một lỗ máu.
“Chúc Đồng, đây là người đã hại chết ngươi. Mấy ngày nữa, ta sẽ tham gia đại hội tỷ thí giữa các thế lực, đến lúc đó, ta nhất định sẽ bắt hắn xuống đó tạ tội với ngươi!” Những lời viếng thăm này, Chúc Minh Lãng cũng không thì thầm như mọi người, mà trực tiếp dùng giọng điệu dõng dạc, tựa như muốn thông báo cho tất cả những người đang đứng ở đây biết.
Hạo Dũng, Triệu phu nhân cùng với toàn bộ khách nhân tới tham dự lễ tang hôm nay, đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía Chúc Minh Lãng.
Đây là Chúc Minh Lãng đang tuyên thệ trước mặt mọi người, rằng hắn phải giết bằng được Hạo Thiếu Thông hay sao!
Sao lại có một người càn rỡ như vậy, giữa chốn đông người lại có thể không coi pháp luật của Cực Đình đại lục ra gì thế này chứ.
“Chúc Minh Lãng, ngươi đừng có quá đáng. Con ta chỉ là lỡ tay giết người đệ đệ không chút máu mủ của ngươi mà thôi, đâu đến nỗi để ngươi ở trước mặt mọi người nói ra những lời như vậy? Hay là Chúc gia nhà ngươi không để Hạo Dũng ta cùng Tử Tông vào mắt nữa rồi??” Hạo Dũng giận tím mặt, gằn giọng lên.
“Cả đời bá phụ, bá mẫu của ta cũng chỉ có một người con duy nhất, mà Hạo Dũng ngươi có tới ba đứa con. Huống chi, việc giết người đền mạng là điều hiển nhiên, có gì là quá đáng chứ?” Chúc Minh Lãng hỏi ngược lại.
“Hắn cũng không cố ý!”
“Yên tâm, lần tới gặp nhau trên đài luận võ, ta cũng là không có ý.” Chúc Minh Lãng cười lạnh nói.
Mấy chuyện lỡ tay, không cố ý này, lừa đứa trẻ lên ba cũng không tin nổi.
Vừa rồi khi nhìn di thể của Chúc Đồng trong quan tài, mặc dù Chúc Đồng đã được tân trang sạch sẽ, đã mặc lên một bộ xiêm y sang quý mà dày dặn, nhưng cũng không thể che giấu được những vết thương kia!
Lúc đầu khi chưa nhìn thấy di thể, Chúc Minh Lãng còn tin tưởng cách nói lỡ tay này, nên chỉ để tên kia dập đầu một trăm lần, sau đó để hoàng tộc xử trí.
Nhưng hiện tại, sau khi nhìn thấy di thể, Chúc Minh Lãng chắc chắn không thể bỏ qua cho Hạo Thiếu Thông!!
Đây chính là cố ý giết người, thậm chí, sau khi Chúc Đồng chết, chân tay hắn còn bị đập nát một cách nghiêm trọng. Nhìn di thể có thể thấy, kẻ sát hại có oán hận cực lớn với Chúc Đồng, sát tâm cực nặng, thậm chí người đã chết rồi, còn chưa chịu dừng tay.
Hành vi ác liệt như vậy, đâu còn là trận tỷ thí luận bàn của các thiên tài thiếu niên giữa các thế lực nữa. Đã vậy, trước khi Chúc Minh Lãng xuất hiện, bọn họ đến đây nhận tội lại chẳng ra nhận tội, vẻ mặt thì dối trá, nhận tội một cách miễn cưỡng, thậm chí còn khinh bỉ, trào phúng Chúc Sơn cùng Bạch Hân!
Mọi chuyện đã đi đến bước này, bọn họ còn mơ mộng Chúc Minh Lãng cùng bọn họ việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không hay sao?
Bây giờ, đến cả con chó con mèo cũng dám chạy đến trước cửa Chúc Môn mà giễu võ giương oai hay sao!
“Hạo dũng, cẩu nhi tử của ngươi nếu rời khỏi đại bỉ, hoặc là trốn đến nơi khác, vậy ngươi liền chuẩn bị tốt quan tài cho hai đứa con trai còn lại nhà ngươi đi. Ta cũng có thể bảo hạ nhân của Chúc môn tới nhà ngươi khiêng quan tài theo điệu nhạc Astronomia, để lễ tang nhà các ngươi còn trang trọng hơn Chúc Môn nhà chúng ta ngày hôm nay!” Chúc Minh Lãng vui vẻ nói.
Nói xong những lời này, cả linh đường bỗng trở nên yên lặng lạ thường, khách nhân hôm nay đến có rất nhiều người đến từ các đại tông môn và các đại tộc, bọn họ không nghĩ đến, Chúc Môn lại xuất hiện một nhân vật không kiêng nể bất cứ ai và điên cuồng đến như vậy!
Trong giây lát, Hạo Dũng, Triệu phu nhân cả gương mặt đều tái lại. Mà Hạo Thiếu Thông hiện tại, đôi mắt hắn lúc nãy còn tràn ngập lửa giận, nay đã chỉ còn sự sợ hãi không nói thành lời.
Những sự tích trước kia của Chúc Minh Lãng, bọn họ đều từng nghe nói đến.
Tên này là một thiên tài kiếm tu ngàn năm khó gặp, những nhân vật có vai vế của thế hệ trước đều từng bị hắn đánh qua ít nhất một lần. Chúc Minh Lãng từ khi còn là thiếu niên đã có thể chà đạp tất cả những người được gọi là tuyệt thế thiên tài của các thế lực có mặt trên Cực Đình đại lục. . .
Tuy rằng về sau, nghe thiên hạ đồn rằng hắn đã ngã xuống, vẫn lạc ở một nơi hẻo lánh nào đó. Nhưng hiện tại hắn đứng ở đây, nhiều sự tình khó có thể tưởng tượng, giờ gắn trên người của hắn vẫn khiến người khác cảm thấy đó là điều đương nhiên. Dù sao hắn cũng là con trai duy nhất của Chúc Thiên Quan, so với đứa con nuôi của một hạ nhân như Chúc Đồng, thì khác xa nhau một trời một vực.
“Chúc Minh Lãng, ngươi nếu dám đụng đến con trai ta, ta dù có mất tất cả cũng sẽ khiến ngươi phải hối hận!” Hạo Dũng dữ tợn nói, có lẽ hắn đã quá tức giận, không thể giữ nổi cảm xúc bình thản như lúc vừa đến đây.
“Đi, chúng ta đi, đừng dây dưa cùng mấy kẻ điên như thế này.” Triệu phu nhân vội vội vàng vàng nói.
“Còn hai mươi cái nữa.” Chúc Minh Lãng nhìn chằm chằm Hạo Thiếu Thông đứng phía sau Hạo Dũng, giọng nói lạnh như băng.
Hạo Thiếu Thông lúc này cả đầu đều là máu. Vốn dĩ vừa rồi, những lời kia của Chúc Minh Lãng đã khiến hắn vừa kinh vừa sợ. Hiện tại, Chúc Minh Lãng vừa đứng phía sau mình, Hạo Thiếu Thông liền cảm tưởng tên này giống hệt quỷ sai dưới âm phủ, có thể dẫn hắn đi bất cứ lúc nào.
Hạo Thiếu Thông tin chắc rằng, nếu hắn không dập đầu đủ mà đã đi, có lẽ hắn thật sự sẽ xong đời, đầu của hắn có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Tên Chúc Minh Lãng này, rõ ràng đã không còn chút tu vi nào của kiếm tu, mà trên người lại có một luồng sát tà khí kì lạ mà đáng sợ. Hạo Thiếu Thông có cảm giác sau gáy hắn là một thanh tà kiếm đáng sợ, từng uống máu của không ít người, thậm chí đã từng chém giết qua vô số hồn phách.
Cuối cùng, hắn cũng dập đầu xong.
Lúc này, Hạo Thiếu Thông đã có chút lảo đảo, không nhận rõ phương hướng, cha hắn phải tiến đến đỡ hắn đứng dậy.
“Cảm tạ các vị đã đến viếng đám tang nhà chúng ta. Trong lúc tang gia bối rối, nếu như có điều gì sơ suất, gia đình nhà chúng ta mong nhận được sự cảm thông và lượng thứ từ các vị” Lúc này, Chúc Minh Lãng mới nói mấy câu đúng quy cách của người đại diện trong nhà cho lễ tang tại gia.
Hạo Dũng, Hạo Thiếu Thông lại phải khom người với Chúc Sơn và Bạch Hân thêm một lần nữa. Cuối cùng, cha con bọn họ rời khỏi linh đường Chúc Môn với vẻ mặt mất hồn mất vía.