"Chắc Cổ Long Cung cũng có ‘bí phương’ đặc biệt để thuần dưỡng và bồi dưỡng Cổ Long nhỉ." Chúc Minh Lãng đứng tại cổng Cổ Long Cung Tượng Sơn thành, báo cáo thân phận của mình với người gác cổng.
Người gác cổng nghe nói là công tử Chúc môn thì không dám thất lễ, vội vàng cho người mời Lục Mẫn Nhi ra đón.
Chúc Minh Lãng không đi vào mà đứng chờ cạnh cửa đình, không lâu sau, một nữ tử trẻ tuổi cao gầy, sắc mặt trắng xanh đi ra, đôi mắt có phần khiếp nhược nhìn về phía cửa.
"Lục Mẫn Nhi, ta là Chúc Minh Lãng, ca ca của Chúc Đồng." Chúc Minh Lãng nói.
Vừa nghe đến Chúc Đồng, trong mắt Lục Mẫn Nhi lập tức có mấy phần hoảng hốt, nàng ấp úng, không biết nên trả lời Chúc Minh Lãng thế nào.
"Là thế này, hôm qua ta xem một ít bút kí của Chúc Đồng, nó có nhắc đến ngươi trong bút kí. Hắn nói, ngươi gặp phải một chút phiền toái, hi vọng mình có thể cố gắng hết sức để trợ giúp ngươi, nhưng trong bút kí nó viết rất mơ hồ. Ta là ca ca hắn, muốn thay hắn hoàn thành những chuyện chưa hoàn thành khi hắn còn sống, thế là cố ý tới đây muốn xử lý việc này. Chỉ là Lục Mẫn Nhi cô nương, ngươi gặp phải phiền toái gì vậy, có thể nói cho ta nghe được không?" Chúc Minh Lãng nói.
"Chúc công tử, khi nhà bọn ta nhờ Chúc môn các ngài giúp đỡ, ta từng nghe nói về ngài, Chúc Đồng cũng thường xuyên nhắc đến ngài." Lục Mẫn Nhi nhỏ giọng nói.
"À à, vậy đừng tưởng lầm ta thành người xấu là được." Chúc Minh Lãng bật cười một tiếng.
Chúc Minh Lãng trò chuyện với Lục Mẫn Nhi một lúc về mối quan hệ giữa mình và Chúc Đồng, để Lục Mẫn Nhi tạm thời không cảnh giác nữa.
Qua một lúc hỏi thăm, Lục Mẫn Nhi nói cho Chúc Minh Lãng người suốt ngày cứ dây dưa với mình chính là một người trong đám Hoàng Thiếu bang, Triệu Hi.
Khó trách Triệu phu nhân kia lại cùng xuất hiện với hai cha con Hạo Dũng và Hạo Thiểu Thông, muốn dựa vào thân phận hoàng tộc của mình để dàn xếp ổn thỏa đây mà.
Thì ra gốc rễ của chuyện này là chỉ vì tiểu súc sinh Triệu Hi làm mấy chuyện lấn hiếp con gái nhà lành!
Triệu phu nhân là thành viên trong hoàng tộc, nàng ta vốn bị gả vào một tiểu tộc môn, sau đó chồng nàng ta chết, bèn để nhi tử theo họ mình.
Triệu thị thuộc hoàng thất, thế nên Triệu Hi ỷ vào thân phận hoàng tộc của mẫu thân mình, từ một kẻ vốn chỉ là đệ tử của một tiểu tộc môn dám bắt đầu làm xằng làm bậy.
Chắc hẳn lúc biết Chúc Đồng là đệ tử Chúc môn, Triệu Hi cũng không dám có hành động gì, cho đến sau này biết được Chúc môn còn phân ra ngoại đình và nội đình, rồi thăm dò ra thân phận con nuôi của Chúc Đồng, bấy giờ mới nhờ Hạo Thiếu Thông trực tiếp hàn hung hắn ở đại bỉ!
Đám hoàn khố này, có thể không có bao nhiêu bản lĩnh chân chính, nhưng lại biết rõ người nào có thể tùy ý giày xéo, người nào tốt nhất không nên dây vào!
Chỉ là, một gia nô râu ria trong mắt bọn hắn, đối với Chúc Minh Lãng lại chẳng khác gì đệ đệ ruột.
Triệu Hi, Hạo Thiếu Thông.
Hai tiểu súc sinh này, Chúc Minh Lãng sẽ khiến bọn chúng nợ máu trả giá bằng máu!
. . .
Chúc Minh Lãng trở lại Tích Thủy Hồ hoàng thành, Thần Mộc Thanh Thánh Long mở rộng thiết diệp chi dực, một thân màu xanh rực rỡ bay ngang qua Tích Thủy Hồ.
Hạ xuống tiểu viện trong tiểu lâu của mình, Chúc Minh Lãng phát hiện có một con cá chép lấp lánh rực rỡ đang bơi qua bơi lại trong viện mình dưới ánh mặt trời xán lạn.
Rõ ràng không có một giọt nước nào, thế mà nó lại như đặt mình trong một hồ nước trong vậy, trông thật là sung sướng tự đắc.
"Chúc Minh Lãng!" Cá Chép tiên sinh kêu lên, giọng nói có phần chói tai.
"Có phải Cá Chép tiên sinh đã nhớ ra làm sao để Bạch Khởi vượt qua kỳ thoái hóa nhanh hơn không?" Chúc Minh Lãng dò hỏi.
"Không có, mà ngươi đấy, sao người chẳng nói chẳng rằng mà vứt bổn ngư gia ở đó vậy, không phải đã nói phải cùng nhau xông xáo thiên hạ sao!" Giọng của Cá Chép tiên sinh the thé lên.
"Không phải ta cũng không đi xa à?"
"Thần Mộc Thanh Thánh Long??" Lúc này, Cá Chép tiên sinh đưa mắt nhìn về phía tiểu Thanh Trác, đồng thời nhanh chóng bơi lại gần Thần Mộc Thanh Thánh Long.
Xoay quanh Thần Mộc Thanh Thánh Long mấy vòng, đôi mắt cá của Cá Chép tiên sinh không ngừng chuyển động.
"Ngươi nuôi con rồng này kiểu gì vậy, đường đường là một Thánh Long mà không có chút khí tức cường đại nên có của Thánh Long cả." Cẩm Lý tiên sinh chất vấn.
"Nó từng bị trọng thương ở thời kỳ ấu linh." Chúc Minh Lãng lập tức giải thích.
"Ồ, tàn long à, ngươi đúng là chẳng có mắt chọn rồng. Có điều may mà tiểu tử này có căn cơ rất vững, hơn nữa còn uống thập niên Ngân Sam thánh lộ, nếu có một phần thánh lộ trăm năm thì vẫn có hi vọng sánh bằng Băng Thần Bạch Long." Cẩm Lý tiên sinh nói.
"Thánh lộ trăm năm à, thật ra trong tay ta cũng có một phần, chỉ là không biết nên cho nó uống lúc nào mới thích hợp nhất, Cá Chép tiên sinh có đề xuất gì không?" Chúc Minh Lãng dò hỏi.
"Bảo vật hiếm thấy như vậy, ngươi lấy từ đâu mà có??" Cá Chép tiên sinh hỏi, nhưng không chờ Chúc Minh Lãng trả lời, Cá Chép tiên sinh đã bắn liên thanh: "Bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất để uống, nhưng tốt nhất nên phối hợp với nguyên tố chi hoa để trợ giúp nó bước vào thành thục kỳ, như vậy song song với việc thức tỉnh Thánh Long huyết mạch, thực lực cũng sẽ tăng tiến trên diện rộng."
"Cá Chép tiên sinh không hổ là bác học quỷ tài, chỉ nhìn mấy lần đã biết Thần Mộc Thanh Thánh Long có năng lực gì. Nhưng mà nguyên tố chi hoa có rất nhiều chủng loại, ta nên chọn cái gì bây giờ?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Tốt nhất là thủy mộc thuộc tính, Ngân Sam thánh lộ mới là chủ dược, hoa của Hồng Thụ Lâm cũng là một lựa chọn tốt, mấy cái đó đều sinh trưởng ở nơi ẩm ướt, thụ mộc chi hoa trong Thủy Lâm cũng được, tầm ba trăm năm đến năm trăm năm là vừa, lâu năm hơn không hấp thu được, ít năm hơn không có tác dụng." Lúc nói những lời này, giọng điệu của Cá chép tiên sinh rất nghiêm túc, hơn nữa cơ bản đều là nghĩ gì nói nấy.
"Đa tạ Cá Chép tiên sinh." Chúc Minh Lãng mừng rỡ không thôi.
Lâu nay Chúc Minh Lãng luôn phân vân không biết lúc nào nên cho Thần Mộc Thanh Thánh Long uống thánh lộ trăm năm, bởi vì hắn không thể phán đoán ra nó đã đến giai đoạn nhảy vọt chưa, nếu uống quá sớm thì có thể sẽ đúng lúc làm nó mắc kẹt tại cảnh giới này, tăng lên không được, mà xuống cũng không xong, không biết sẽ kéo dài đến khi nào mới tiến giai được.
Thụ mộc sinh trưởng trong nơi ẩm ướt thì dễ bàn, chuyện này có thể nói với Phương Niệm Niệm, nàng sẽ giúp hắn tìm được nguyên tố chi hoa hắn cần nhanh thôi.
Thế lực đại bỉ, chậm nhất là ba ngày sau sẽ tiến hành vòng kế tiếp, đó chính là thời điểm Thần Mộc Thanh Thánh Long đại hiển thần uy!
. . .
Đến đêm, Chúc Minh Lãng đúng hẹn đến Hồ Cảnh tửu lâu.
Chọn vị trí ngắm được cảnh sắc đẹp nhất, Chúc Minh Lãng gọi một ít thức ăn và rượu ngon nhất nơi này.
Uống mấy lần, Chúc Minh Lãng lén quan sát Nam Linh Sa, thấy gò má nàng từ từ ửng đỏ lên thì mới đề cập đến việc di tích thượng cổ và thượng cổ Long môn.
"Nếu Cổ đại sơn cũng được tính thì nó nằm ở nơi gần phía Bắc Ly Xuyên đại địa của chúng ta nhất, cảnh tuyết sơn cũng thần bí, cổ xưa, dễ dàng làm người ta mất phương hướng, không biết có phải nó được gọi là di tích thượng cổ không, còn thượng cổ Long môn, ta chưa từng nghe qua." Nam Linh Sa nói.
"Qua mấy ngày nữa ta sẽ tham gia thế lực đại bỉ, nếu Linh Sa cô nương không bận gì cũng có thể tham dự, bên trong có không ít Thần Phàm giả cao cường, phần thưởng phong phú..." Chúc Minh Lãng nói.
"Được thôi." Nam Linh Sa gật đầu.
Thế lực đại bỉ chỉ cho phép từng cá nhân tham gia, không được lập đoàn đội. Nhưng thế lực cạnh tranh lại dùng đoàn thể để công khai tỷ thí, cuối cùng sẽ lấy phương thức gì để tiến hành, rất khó nói rõ, phải xem Chúc Thiên Quan và những thế lực khác nói thế nào.
Cái này chỉ cần ngồi yên chờ câu trả lời là được, Chúc Thiên Quan nhất định sẽ tranh thủ phương thức cạnh tranh có lợi cho bọn họ nhất.