Bên ngoài sân đấu, đám người ngồi xem lập tức sôi nổi hẳn lên.
Kiểu vật lộn thuần túy và tràn đầy sức mạnh như này, đúng là cái bọn họ hy vọng có thể nhìn thấy nhất, đặc biệt là với loại Lôi Thương Bạo Long đầy điên cuồng và cuồng bạo này....
Còn về những khách quý ngồi trong tửu lâu kia, sắc mặt từng người đều tái nhợt cả.
Bọn họ bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được mấy số thứ tự kia, kết quả là đều bị Đại Hắc Nha giải quyết hết rồi.
Vấn đề là, ngay từ đầu căn bản không có ai xem trọng Chúc Minh Lãng.
Những người không biết đến Chúc Minh Lãng, trên cơ bản sẽ không đặt cho hắn thắng, còn về những người biết đến Chúc Minh Lãng, đều cho rằng kiếm tu của hắn đã bị phế, lúc trưởng thành rồi mới bước trên con đường mục long sư này, còn có thể tạo nên thành quả gì nữa??
"Vị kia không phải Chúc Minh Lãng sao? ?" Vị trưởng lão bên Thương Long Điện kia rốt cục cũng nhận ra người thanh niên này, hơi kinh ngạc nói.
"Hắn là Chúc Minh Lãng??" Phó Cân Quắc đã từ sân đấu đi tới, nhìn chằm chằm vào nam tử đã đánh bại mình.
Lần thi đấu thế lực này, trên cơ bản đều là các đại đệ tử, tuổi tác cũng sẽ không nhỏ, nhưng cũng sẽ không có ai trên ba mươi tuổi xuất hiện tại lần thi đấu này, đặc biệt là mấy thế lực lớn chú trọng thể diện.
Cho nên lần thi đấu này tuy trên văn bản công khai cũng không có bất cứ quy định gì đối với những người tham gia, nhưng chủ yếu vẫn là cho lớp thanh niên trẻ tuổi có cơ hội thể hiện mình.
Lần thi đấu này, Chúc Minh Lãng xem như cũng cùng lứa với những đệ tử của các đại thế lực khác, đa số bọn họ đều biết trên Dao Sơn Kiếm Tông quả thật có nhân vật như vậy, và cũng biết hắn xuất thân Chúc môn.
"Chúc Minh Lãng là nhân vật như thế nào? Trong giới Mục Long Sư chúng ta trước giờ chưa nghe nói qua." Đại đệ tử của Thương Long Điện, Lô Bân hỏi.
"Sư huynh, người này ta có từng nghe nói qua, có người nói năm hắn mười lăm tuổi đã từ Dao Sơn Kiếm Tông xuất đạo, thực lực mạnh đến nỗi có vài vị sư thúc cũng không phải đối thủ của hắn, hắn ở Hoàng đô danh tiếng rất lớn" Phó Cân Quắc mở miệng nói.
Bản thân Phó Cân Quắc cũng cảm thấy bất ngờ.
Vừa rồi với khoảng cách gần như vậy nàng có nhìn thấy được chủ nhân của Lôi Thương Bạo Long, nhưng hoàn toàn không nhận ra đó là Chúc Minh Lãng. Tốt xấu gì nàng cũng từng góp mặt trong đại yến mấy lần, từng từ xa xa nhìn thấy qua nam tử truyền kỳ sở hữu quang huy lấn át hết thảy những người cùng lứa tuổi này...
Khi đó, có rất nhiều tỷ muội đều lấy việc quen biết với Chúc Minh Lãng làm vinh dự.
"Hắn đã là kiếm tu làm sao có thể triệu hoán Long thú?" Lô Bân có chút không hiểu hỏi.
"Nghe nói là một thân kiếm tu bị phế rồi, trở thành phàm nhân...Hiện tại xem ra, chắc là hắn cũng không cam lòng khuất phục, liền lựa chọn bước lên con đường Mục Long Sư, xem ra con đường mà hắn đã chọn này cũng không tồi, Lôi Thương Bạo Long được thuần dưỡng vô cùng xuất sắc." Trưởng lão Thương Long Điện vuốt chùm râu nói.
"Haizz, còn tưởng là nhân vật kiệt xuất bậc nào cơ chứ, đáng để người của các thế lực lớn đều kinh ngạc như vậy. Với thực lực như này, ngay cả vòng thứ hai chắc cũng không qua nổi, so với ta còn kém xa" Lô Bân thấy cả sư phụ và sư muội đều tán thưởng hắn như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Ngay cả tu vi của mình cũng không giữ nổi, người như vậy cho dù trước đây có lợi hại như thế nào, bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một tên phế vật.
Tu vi là thứ mà nếu có vài người đã nắm được bí quyết, có lẽ sẽ có thể nhanh chóng dẫn trước những người bạn đồng lứa, nhận được sự khen ngợi của các trưởng bối, lão sư và đồng bạn.
Nhưng tu hành là việc lâu dài, không phải chỉ dựa vào một chút khôn vặt liền có thể trở thành cường giả chân chính.
Lô Bân đến từ quốc gia khác, hắn không biết Chúc Minh Lãng là nhân vật như thế nào, càng có chút bài xích khinh thường Chúc Minh Lãng.
Tại Thương Long Điện trước đây cũng có nhiều đệ tử muốn dẫm lên đầu hắn, kết quả bọn họ đều bị hắn dẫm đạp dưới chân!
Bên trong sân, chỉ còn lại bốn người.
Ngoại trừ Chúc Minh Lãng ra, ba người khác đều là Thần Phàm giả.
Lôi Thương Bạo Long không có hứng thú với thần phàm giả, cho nên cũng không có đi quét sạch bọn họ.
Ngược lại bên phía Nam Linh Sa, ở trong chiến trường cổ đồng, nàng lựa chọn mấy vị Thần Phàm giả có chút năng lực đặc thù, cùng bọn họ đánh mấy chiêu, sau đó liền buồn chán vô vị đứng đó.
Cũng không ai dám chọc tới nàng, những người xung quanh đều đã chứng kiến cảnh nàng một mình nàng quét sạch mấy vị cường giả trong chốc lát.
"Số 55, số 56, số 9, số 77, tiến vào vòng kế tiếp, mời lập tức đến kiểm tra thông báo thi đấu trong nội thành, lưu ý thời gian thi đấu trận kế tiếp!" Một vị trọng tài có thanh âm vang vọng cất tiếng nói.
Chúc Minh Lãng đã đem Hắc Nha thu vào trong linh vực.
Bây giờ vẫn chưa thể bôi thuốc cho nó, phải chờ cho đến lúc huyết mạch liệt dũng của nó từ từ nguội đi mới được.
May mắn.
Quá trình hạ nhiệt huyết dịch sẽ làm cho khả năng tự hồi phục của Cổ Long trong giai đoạn này tăng thêm mấy lần, lại dựa vào linh khí trong linh vực bồi bổ, Đại Hắc Nha cho dù không uống thuốc chữa trị cũng có thể trong thời gian vài ngày hồi phục như cũ.
Linh vực, không chỉ đẩy nhanh sự trưởng thành của Long sủng, đối với sự tuần hoàn và bình phục của nó cũng có hiệu quả rất lớn, linh vực của Chúc Minh Lãng bây giờ đại khái có thể làm tăng hiệu quả lên đến 15 lần.
Sau khi Đại Hắc Nha tiến vào trong linh vực, những thớ da thịt có chút rách nát thối rữa của nó dần dần hiện lên những sợi tơ đỏ, những sợi tơ đỏ này giống như đang dệt len, từ từ vá kín lại những vết thương đã bị nứt vỡ.
Chỉ là, vết thương khiến Chúc Minh Lãng tương đối lo lắng đó là lỗ hổng lớn trên ngực nó, nếu muốn dựa vào khả năng tự hồi phục của nó để chữa lành thì có chút khó khăn.
"Nghỉ ngơi thật tốt, sau trận chiến này, thực lực của ngươi sẽ tăng vọt, chút nữa ta sẽ quay về Chúc môn tìm cho ngươi chút nguyên liệu, chế cho ngươi một kiện long khải tốt nhất." Chúc Minh Lãng nói với Đại Hắc Nha.
Ngân Thanh Trọng Khải đã bể nát.
Lúc đầu Chúc Minh Lãng cũng tính làm một kiện khải giáp tốt hơn, hơn nữa lấy kỹ thuật của Chúc môn nội đình, chắc chắn có thể làm ra một kiện khải có công năng vượt xa Ngân Thanh Trọng Khải nhiều!
"Tiểu Thanh Trác, ngươi cũng trở lại đây!"
Lực chi phối của Thần Mộc Thanh Thánh Long hiển nhiên đáng sợ hơn nhiều, đồng thời số lượng phi long ở đây cũng không nhiều bằng trên lục địa, mặt khác Thần Mộc Thanh Thánh Long cũng sắp tiến vào thời kỳ tiếp theo rồi, thực lực của nó so với những con phi long khác còn mạnh hơn nhiều.
Chém giết trên không trung đối với nó cũng không có gì phải lo lắng, Chúc Minh Lãng liền để cho Thần Mộc Thanh Thánh Long tự do phát huy.
Sau khi bước ra khỏi chiến trường, rất nhanh đã có một nhóm người mặc trang phục nô bộc vọt vào trong chiến trường máu me tiến hành cọ rửa sạch sẽ toàn bộ chiến trường.
Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa cũng không có nhiều hứng thú đối với vòng thi đấu tiếp theo.
Mục đích của bọn họ là theo trình tự tiến vào càng sâu hơn, cùng những thành viên có thế lực mạnh hơn đọ sức.
Đương nhiên, là một Mục Long Sư, thật ra bất luận là cấp bậc chiến đấu nào, đều có thể rất dễ dàng dung nhập vào trong đó, dù sao tất cả những con rồng mà Mục Long Sư nuôi không thể nào đều cùng ở một cấp độ được, vì để cho những tiểu long thú còn nhỏ tuổi được rèn luyện thêm, rất nhiều mục long sư có thực lực rất mạnh cũng sẽ xuất hiện trong những trận đấu ngư long hỗn tạp như vậy.
Nam Linh Sa cũng sẽ không xuất chiến, nàng có tư cách tiến nhập vào thứ tự càng cao.
Chúc Minh Lãng đối với loại chiến trường này dâng lên nồng hậu hứng thú.
Không có chiến trường nào để rèn luyện Lôi Thương Bạo Long cùng Thần Mộc Thanh Thánh Long tốt hơn nơi đây.
Cho nên trước khi tiến hành đợt tái chiến lần thứ hai, hắn quyết định lại ở trong cái ao cá hỗn tạp này vui chơi một phen.