Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa cũng tiết kiệm được rất nhiều thời gian đi lại vô nghĩa.
Lúc trước quả thật hắn có chút lo lắng tìm không thấy đám cặn bã Hoàng Thiếu Bang kia.
Mỗi một thế lực đều có ba cái danh ngạch, tuyệt đại đa số những người cùng thế lực đều sẽ hành tẩu cùng với nhau, thậm chí còn có một vài thế lực sở hữu các mối quan hệ tốt, có nhiều khả năng bọn họ sẽ liên hợp lại với nhau.
Bản thân quy tắc thi đấu vốn đã tồn tại rất nhiều lỗ hổng, nhân mạch càng rộng, thế lực càng mạnh, sẽ là mấu chốt làm tăng thêm ưu thế trong ván cược.
Đương nhiên cũng không loại trừ việc các thế lực nhỏ kết thành đoàn thể hỗ trợ lẫn nhau, chỉ là cảm giác tín nhiệm giữa bọn họ cũng không quá mạnh, khó mà nói đám người này sẽ không vì lợi ích một tòa thành bang mà trực tiếp vạch mặt nhau!
Tần Dương nói cho Chúc Minh Lãng, Chúc môn bọn họ cũng có một vài thế lực liên minh, nếu muốn động vào đám người Hoàng Thiếu Bang, tốt nhất nên hội họp cùng bọn họ rồi hẵng đi.
Nhưng Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa đều cảm thấy chuyện này quá lãng phí thời gian.
Huống chi, làm như vậy, lúc thu được nhiều tài nguyên mà rơi vào tay mình, bọn họ lại phải chia đều cùng những người khác.
Chúc Minh Lãng có chút không tình nguyện lắm.
Chúc Thiên Quan cũng nói cho Chúc Minh Lãng, quy tắc tranh giành lần này cũng sẽ không dựa theo sắp xếp lúc ban đầu của bọn họ mà tiến hành.
Ở đây đã không còn tồn tại cái thứ gọi là hoàn lại hay chia đều năm năm nữa, mọi người chỉ có thể dựa vào thực lực của mình mà tranh giành thôi.
Dù sao có hơn phân nửa tài nguyên đều đang phân bố rải rác khắp nơi trong tòa Cơ Quan thành này, mặc cho các đệ tử thế lực lớn thỏa sức đi tìm kiếm tranh đoạt, mà chỗ tốt bọn họ đạt được cũng sẽ không phân cho mình.
"Nếu công tử và tiểu thư đã có lòng tin đối với thực lực của bản thân như vậy, ta đây cũng không cần liên hệ những thế lực giao hảo với Chúc môn chúng ta nữa." Tần Dương gật đầu nói.
"Có cao thủ Quân cấp không?" Chúc Minh Lãng phân vân, vẫn hỏi một câu.
Tần Dương lắc đầu, sắc mặt nhìn Chúc Minh Lãng có chút quái dị.
Có cường giả Quân cấp, đoán chừng bọn họ cũng chẳng cần liên hợp với ai để tranh đoạt.
Khởi điểm của công tử vẫn là có chút hơi cao, phải biết rằng dưới tình huống bình thường, một cường giả quân cấp đã có thể chống lưng cho một thế lực nhỏ rồi.
Trong tứ đại tông lâm và lục đại tộc môn, những người trong hàng ngũ bối phận đệ tử có thực lực đạt tới Quân cấp hẳn là chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
. . .
Xuyên qua mấy con phố đổ nát hoang tàn, chim bay cỏ mọc.
Dây leo và cây bụi mọc đầy các phòng ốc, gạch ngói vụn vương vãi đầy đất, khắp nơi đều đều tường đổ gạch nát, ngay cả trên những mái hiên cũng mọc đầy cỏ hoang.
Trước mắt là khung cảnh của một tòa thành hoang vu mục nát, dường như nó đã bị vứt bỏ mấy chục năm, cây cối so với nhiều phòng ốc còn cao hơn, thực vật rậm rạp, rêu mọc đầy tường, chim thú làm ổ.
"Bọn họ đang tìm kiếm khế đất của Ấu Long Cốc, chỉ là toà thành mọc đầy cỏ hoang này là ổ của một đám Lược Long, chúng kết thành bầy trong Cổ Long đại điện, bọn chúng cực kỳ mẫn cảm đối với khí tức của các sinh vật còn sống, nhất là đối với khí tức của các Thần Phàm giả, Mục Long sư và các loại Long Thú khác, chúng ta phải cẩn thận một chút." Tần Dương nói.
Lược Long, là loại thuộc giống chim ăn thịt quần cư mang huyết mạch Cổ Long.
Nếu ở dã ngoại gặp phải một đầu bạo long hung mãnh có lẽ còn có một vài cơ hội sống sót, dù sao chỉ cần chạy trốn tứ tán, bạo long cũng chỉ có thể lựa chọn bắt lấy một người trong đó.
Nhưng Lược Long thì không dễ dàng như vậy.
Bọn chúng hành động theo bầy đàn rất có kỷ luật, giống như các chiến sĩ đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, cho dù là một vài bá chủ sâm lâm nhìn thấy một đám Lược Long cũng phải chọn đường vòng mà đi, đa số thời điểm bọn chúng cũng không cảm thấy hứng thú đối với những sinh linh nhỏ yếu, chúng chỉ thích khiêu chiến những sinh vật càng cường đại hơn.
Nếu tính đến phương diện đi săn.
Trí tuệ của bọn chúng so với nhân loại còn đáng sợ hơn.
Cũng vì đám Lược Long này có trí tuệ quá cao, cho dù là thế lực khổng lồ như Cổ Long cung muốn thuần phục bọn chúng cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
"Đã có người gặp nạn." Nam Linh Sa chỉ vào bức tường đổ nát của một căn nhà, ra hiệu nơi đó có vết máu.
Chúc Minh Lãng đi qua xem xét dấu vết.
Quả nhiên, bên trong còn một cỗ hài cốt, thịt trên người đã bị gặm đến không còn sót lại mấy khối, từ trên quần áo mới miễn cưỡng có thể phán đoán ra đó là một người độc hành.
Trước đó trong vòng loại thi đấu trên chiến trường Cổ Đồng, mặc dù những người đã kinh lịch qua hai vòng, thực lực đều sẽ không quá kém, nhưng cuối cùng vẫn sẽ có một số kẻ kinh nghiệm không đủ phong phú lại vẫn tiến vào đến vòng này, bọn họ tùy ý xông loạn, quả thực rất dễ mất mạng.
. . .
Mê tường thành lâu, Hạo Dũng từ xa đã thấy có người tiếp cận tòa thành đầy cỏ hoang kia.
Sắc mặt hắn âm tình bất định, ánh mắt không tự chủ được rơi vào trên người hộ pháp Tử Tông Lâm Nhiếp Sùng.
Nhiếp Sùng tự nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, hắn ngồi ở giữa hai người thị nữ đang lay động quạt hương bồ, trấn định nói ra: "Yên tâm đi, chỉ cần Hạo Thiếu Thông nhà ngươi không rời khỏi tầm mắt của đồ nhi nhà ta, đảm bảo nhất định sẽ không có ai có thể đụng vào nửa sợi lông của ngươi."
"Nhưng người kia là Chúc Minh Lãng." Hạo Dũng vẫn có chút bất an nói.
"Không phải hắn đã không còn là kiếm tu nữa sao, nếu như thực lực kiếm tu của hắn vẫn còn, ta tự mình xuống dưới cũng e ngăn không nổi hắn, nhưng nếu hắn đã là Mục Long sư, vậy sẽ không còn có gì đáng sợ nữa." Nhiếp Sùng nói.
"Hạo Dũng đại nhân, Hứa Mậu không chỉ là một trong những nhân tài kiệt xuất nhất của Tử Tông Lâm, còn là môn đồ đắc ý nhất của Nhiếp Sùng hộ pháp, theo ta thấy, nếu tên Chúc Minh Lãng kia dám trả thù vào lúc này, chẳng khác gì là đem quyền tọa trấn Ly Xuyên đại địa chắp tay nhường lên, huống chi không phải con ta là Triệu Hi cũng ở. . ." Lúc này Triệu Tần phu nhân cũng cười khanh khách nói.
Nghe được những lời an ủi này, Hạo Dũng mới hơi tỉnh táo lại một chút.
Thực lực của Triệu Hi cũng rất mạnh, huống chi còn có yêu nghiệt như Hứa Mậu đã đạt tới cảnh giới kia.
Hứa Mậu này, là một trong những đệ tử kiệt xuất nhất của Tử Tông Lâm.
"Nhìn cho thật kỹ đi, dù sao Chúc môn vẫn phải xem mặt mũi của Tử Tông Lâm chúng ta đấy, nếu Chúc Minh Lãng hắn biết khó mà lui thì đúng là không còn gì tốt hơn." Nhiếp Sùng nói.
Tòa thành đầy cỏ hoang kia cách Mê Tường cũng không xa, cho nên đã có rất nhiều người nhìn thấy đám người Chúc Minh Lãng đang tới gần chỗ mấy người Hạo Thiếu Thông.
Đây chính là một trong những trận tỉ thí đỉnh cao hấp dẫn nhất của lần thi đấu này, hiện tại đại đa số mọi người đều biết Hạo Thiếu Thông đã ở trong trận thi đấu ngược sát Chúc môn đệ tử Chúc Đồng.
Mà lần này Chúc Minh Lãng tham gia thi đấu, mục đích cũng là vì báo thù cho đệ đệ Chúc Đồng, hắn cũng đã nói trên linh đường, muốn tự tay đâm chết Hạo Thiếu Thông. . .