Câu nói này nháy mắt liền chọc trúng tử huyệt của Vân Trung Hà. Lam kiếm trong tay Vân Trung Hà khẽ run lên, hắn đưa mắt quan sát Nam Linh Sa, sau đó mới lạnh lùng nói: "Ta từng nghe nói về ngươi, họa sư Nam Linh Sa. Có điều, ngươi cho rằng mình thắng được Tử Diệu Trúc, liền có thể thắng tất cả đệ tử Kiếm Tông ta sao?"
"Nếu đổi lại là ta, đối phó đám người ô hợp như này, chỉ cần một chiêu." Nam Linh Sa nhìn thoáng qua những đệ tử Hoàng môn và Tề tộc vô cùng chật vật trong Loạn Thạch Cương.
Các đệ tử Hoàng môn, Tề tộc cả người chồng chất vết thương đang cố lết thân lên xám xịt rời đi, nghe Nam Linh Sa nói vậy thì lập tức chân trượt một cái, lại té vào trong Thạch Cương...
Nhất là kia những đệ tử kiếm tu của Tề tộc, nước mắt ào ào rơi xuống.
Các ngươi đấu đá thì cứ việc đấu đá đi, vả mặt bọn ta làm gì, mất mặt vậy còn chưa đủ sao, trên mê tường còn có nhiều người đang nhìn, tộc môn bọn hắn quá mất mặt rồi!
"Có ai lại đi sử dụng toàn bộ lực lượng chỉ để đối phó với một đám ô hợp không cùng cảnh giới đâu?" Vân Trung Hà hơi cáu lên.
Nam Linh Sa không thèm thừa lời với Vân Trung Hà, sợi tóc của nàng khẽ đung đưa theo gió, ngọn bút trong tay nàng đã tự đi nét từ lúc nào không hay, sau đó quanh thân Nam Linh Sa hiện ra long ảnh của một đầu mặc long, vòng quanh dáng người thướt tha của nàng.
Vân Trung Hà thấy đối phương đã xuất thủ thì không do dự nữa.
Cổ tay hắn nâng lên, mũi kiếm phá vỡ không khí, lập tức có một tiếng vang chói tai truyền ra, mũi kiếm có linh khí ẩn hiện, hình thành kiếm uy bàng bạc muốn đánh bay Nam Linh Sa.
Mặc Long quanh người Nam Linh Sa vô cùng kiên cố, kiếm khí ẩn chứa linh khí kia không thể tiếp tục phát tán ra trong khu vực này, liền lập tức bắn tung tóe ngược lại vào cây cối hai bên, nổ nát bấy!
"Họa Giang Du Long!" Nam Linh Sa đột nhiên ngâm nga lên.
Chỉ thấy ngọn bút kia chẳng biết đã rơi vào lòng bàn tay nàng từ lúc nào, Nam Linh Sa thuận thế họa ra, chỉ vẻn vẹn mấy bút mà khí thế ồ ạt như sóng tràn bờ!
Tức thì, mực lãng cuồn cuộn!
Một dòng sông cuồn cuộn nước chảy được hình thành từ những đường nét dài mảnh ấy, cho dù đó chỉ là mấy bút phác họa không thể nào đơn giản hơn, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được khí thế như những con sóng khổng lồ từ hình thể của nó, như thể trước mặt chính là một trận hồng thủy!
Bên trong giang lưu còn có Du Long, long thân uy vũ uốn lượn xuyên qua giang lưu, khiến cho sông mực vốn đã cuộn trào mãnh liệt lao nay càng trở nên khoáng đạt, phát ra chấn động dữ dội đến mức làm xung quanh Loạn Thạch Cương rung chấn liên tục!
"Ùng ùng ~~~~~~~~~~~~"
Giang hà trút xuống, tiếng nước cuộn trào đau tai.
Mới đầu Vân Trung Hà còn tưởng giang hà được vẽ ra này chẳng qua chỉ là huyễn thuật, chỉ cần tâm tĩnh thần tĩnh liền có thể phá vỡ họa thuật này của nàng.
Nhưng điều làm Vân Trung Hà vô cùng bất ngờ chính là, cảnh giới họa sư của Nam Linh Sa đã sớm đạt tới cấp bậc mọi thứ vẽ ra đều sinh động như thật.
Nàng vẽ cái gì, cái đó liền trở thành thực thể.
Giang hà, chính là giang hà, lực đánh xuống đủ để đánh đổ san bằng cả một ngọn núi!
Vân Trung Hà cực kì kinh ngạc, lợi dụng thân pháp có thể bay nhanh như tên bắn của mình để tránh khỏi cảnh bị giang hà đổ ập thẳng xuống, nhưng trong giang hà còn có Mặc Họa Du Long, uy lực của những Du Long này thậm chí còn cường đại hơn dòng nước chảy xiết mấy trăm lần!
Loạn Thạch Cương nháy mắt sụp đổ, giang hà chôn vùi tất cả, những nơi Du Long đi quab đều xuất hiện các khe rãnh sâu hoắm đáng sợ.
Vân Trung Hà đứng trên nóc Loạn Thạch Cương, nhảy lên một cái, thanh kiếm trong tay nghiêng xuống chỉ về phía đại địa, lập tức kiếm quang như thoi đưa bay về phía bầy Du Long, chém đầu toàn bộ những con Du Long luồn lách đến truy kích theo.
Người nhẹ như lông vũ, Vân Trung Hà chậm rãi bay từ trên cao xuống với thật nhẹ nhàng.
Không chờ Vân Trung Hà nở nụ cười đắc ý, chẳng biết từ lúc nào, mảnh đất dưới chân hắn đã biến thành một vực sâu to lớn. Vực sâu đen thăm thẳm, không nhìn thấy đáy, càng đáng sợ hơn là, dường như trong vực sâu còn có tiếng vạn quỷ kêu khóc, chúng nó đang háo hức mong chờ được kéo hắn xuống, sau đó ăn thịt nuốt xương!
Vân Trung Hà nhìn về phía Nam Linh Sa, thấy họa sư này lại vẽ ra một bức họa từ lúc nào không hay, trên họa bố chính là quỷ môn khiến người ta vừa nhìn vào đã sởn cả gai ốc.
Vân Trung Hà ngẩng đầu lên, phát hiện phía dưới mình chính là quỷ môn vừa mới được vẽ ra, còn thân thể hắn thì đã tiến vào trong quỷ môn!
Vân Trung Hà giơ kiếm loạn vũ, muốn đánh nát quỷ môn kia, nhưng quỷ môn càng ngày càng lên cao, như thể đã "ngã vào" trong đám mây. Vân Trung Hà lại nhìn thoáng qua chân mình, phát hiện mình đang ở trong vực sâu tối tăm...
Chính hắn đang rơi xuống với tốc độ cực kì nhanh chóng!
Quá trình rơi xuống này khiến việc hô hấp của Vân Trung Hà trở nên cực kì khó khăn, toàn thân như bị chì nặng đè lên, kiếm cũng không cầm nổi!